Kiệt Duy Hàng Khúc làm ra vẻ khiêm tốn tươi cười, hơi hơi cúi người, trầm giọng nói:
- Đánh cầu trông cậy vào thuật cưỡi ngựa bắn cung. Người Đường cưỡi ngựa bắn cung làm sao có thể bằng dân thảo nguyên du mục ta? Cái này ngoại thần tự tin, sang năm thi đấu đánh cầu, Thổ Phiên vẫn tiếp tục giành thắng lợi, chỉ cần sau này vẫn còn tổ chức đại hội thi đấu đánh cầu, Thổ Phiên ta vẫn có thể thắng lợi!
Kiệt Duy Hàng Khúc nói tới đây, hai mắt hơi hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra , chút ánh nhìn giống như mũi tên
Dưới đài, các tướng trong cấm quân nghe được những lời kiêu ngạo, ngông cuồng của hắn như vậy, không khỏi tức nổ phổi. Ở đây có rất nhiều quan lại quyền quý, đã dần dần hiểu ra những lời nói giữa sứ giả Thổ Phiên và Võ Hậu còn có ý nghĩa khác.
Bọn họ thật ra không nói chuyện đánh cầu. Kiệt Duy Hàng Khúc nói, đánh cầu dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, mà cưỡi ngựa bắn cung đó là sức mạnh võ lực trọng yếu tạo nên sức mạnh quân sự, thật ra cái mà Kiệt Duy Hàng Khúc nói bóng nói gió đến chính là sức mạnh quân sự của hai nước. mà sở dĩ hai nước dùng vũ lực tranh giành nhau nguyên nhân là vì An Tây tứ trấn ở Tây Vực
An Tây tứ trấn này, bây giờ chính là một mối tâm bệnh trong lòng Võ Hậu.
Năm đầu Đường Cao Tông Hàm Hanh, Thổ Phiên công phá An Tây. Đại Đường buộc phải bỏ An Tây tứ trấn, An Tây Tứ Trấn đã rơi vào tay Thổ Phiên. Năm năm sau, Đại Đường một lần nữa đoạt lại An Tây tứ trấn, thế nhưng gần hai năm sau, lại một lần nữa rơi vào tay Thổ Phiên. Lại qua hai năm, quân Đường lần thứ hai thu phục An Tây Tứ trấn, bảy năm sau, An Tây tứ trấn lần thứ ba lại thất thủ.
Lần thất thủ này chính là chuyện ba năm trước đây, rốt cuộc đối với chuyện có muốn thu phục An Tây tứ trấn trở về hay không, trên triều đình vẫn có nhiều ý kiến khác nhau, một nhóm trọng thần do Địch Nhân Kiệt dẫn đầu thì cho rằng An Tây tứ trấn là một miếng gân gà, khó nhai, mất cũng không tiếc, kiến nghị triều đình buông bỏ An Tây tứ trấn, chuyên tâm tổ chức quốc nội. Mà Võ hậu thì có khuynh hướng một lần nữa đoạt lại An Tây tứ trấn.Những tranh chấp này trên triều đình rõ ràng Kiệt Duy Hàng Khúc nghe thấy, y dùng đánh cầu ám chỉ quân lực, biểu thị coi thường sức mạnh quân sự của Đại Đường.
Bầu không khí tại hiện trường tức thì lập tức trở nên căng thẳng, trên mặt Võ Tắc Thiên hiện lên một tầng sương lạnh, không còn vẻ bình tĩnh thong dong như vừa rồi nữa.
Thái Bình Công chúa ngồi bên nói:
- Kiệt Duy Hàng Khúc ngươi nói sai rồi, lần này các ngươi đoạt ngôi quán quân, cũng không phải là Đại Đường ta đánh cầu kém hơn quý quốc, mà là môn đánh cầu của cấm quân Đại Đường ta kém hơn quý quốc.
Kiệt Duy Hàng Khúc vẫn dương dương tự đắc, ngạo nghễ nói với Thái Bình công chúa:
- Công chúa điện hạ, môn đánh cầu quý quốc có mạnh hay đội cấm quân quý quốc thì bọn họ cũng thất bại, lẽ nào không có nghĩa là Đại Đường thất bại?
Thái Bình công chúa mỉm cười nói;
- Đương nhiên ... không thể là thế!
Nàng giơ hai ngón tay ra ưu nhã bắn vào khoảng không, chậm rãi nói:
- Đội cấm quân chính là đội cấm quân, không có nghĩa là Đại Đường, cũng không có nghĩa là quân đội của Đại Đường. Hàng năm các ngươi đến Đại Đường ta tham dự hội thi đánh cầu, là chọn lựa cao thủ hạng nhất trong cả nước, mà tuyển thủ cấm quân Đại Đường ta chỉ lựa chọn được một số cầu thủ giỏi ở Nhất thập Lục vệ binh mã trong Nam Bắc Lưỡng nha, ngươi đã hiểu chưa?
Thượng Quan Uyển Nhi hiểu ý tứ của Thái Bình công chúa, nói theo:
- Đúng vậy, đánh cầu thôi mà, chẳng phải là chuyện lớn lao giỏi giang gì, đương nhiên sau này sẽ không vì thế mà gây chiến, lựa chọn các cao thủ hạng nhất từ các Châu các Phủ trong toàn quốc để thi đấu đánh cầu với quý quốc.
Những lời này của Thượng Quan Uyển Nhi trực tiếp nhằm vào một câu hai nghĩa nói bóng gió về sức mạnh quân sự Đại Đường kia của Kiệt Duy Hàng KhúcKiệt Duy Hàng Khúc nói là bọn họ là dân tộc ở trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung giỏi hơn người Đường, cho dù người Đường tới Tây Vực chiến đấu cũng hoàn toàn không thể chiến thắng.
Thượng Quan Uyển Nhi thì ám chỉ, Đại Đường ta lãnh thổ rộng lớn, binh hùng tướng mạnh cần phải trấn thủ bốn phương, một An Tây tứ trấn không quan trọng. Không thể nào lấy chuyện trong quá khứ để xúi bẩy Đại Đường ta, mà các ngươi đoạt được An Tây nhưng làm giảm lực của quốc gia. Chúng ta một khi tập trung các lực lượng tinh nhuệ mà nói. Các ngươi cơ bản không phải là đối thủ.
Kiệt Duy Hàng Khúc tất nhiên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, không khỏi bật cười nói:
- Hả? Thượng Quan Đãi Chiếu nếu nói như thế, tại hạ liền đem vật báu mới được lấy ra làm phần thưởng mời Thiên Hậu tập trung các cao thủ đánh cầu trong quý quốc, cùng bọn ta đọ sức một phen thế nào?
Võ Tắc Thiên khẽ cau lông mày, với thân phận của nàng tất nhiên không thể nào đấu nhau với Kiệt Duy Hàng Khúc như vậy được, làm to chuyện này để rồi từ trong cả nước chiêu mộ cao thủ đánh cầu, hơn nữa ý chỉ ban ra có tìm được các cao thủ đánh cầu xuất xắc hơn các cao thủ đánh cầu trong cấm quân không thì chưa biết, nếu lại thi đấu, thắng thì cũng được, một khi thất bại vậy thì thật mất mặt rồi.
Võ Tắc Thiên ý nghĩ trong đầu vừa mới nghĩ đến đây, Thái Bình công chúa đã cười lạnh nói:
- Không cần chiêu mộ cao thủ đánh cầu trong cả nước, chỉ cần ở trong mỗi Lạc Dương này tìm ra mấy cao thủ là có thể đủ thắng các ngươi rồi!
Kiệt Duy Hàng Khúc nghe xong kinh sợ nói:
- Tốt! cái đó Kiệt Duy Hàng Khúc vui lòng thỉnh giáo!
Nói dứt lời liền đem cúp vàng để xuống trên bàn phía trước mặt Võ Tắc Thiên rồi lui lại sau ba bước, cung kính vòng tay thi lễ một cái mà nói:
- Thái Hậu, xin mời Công Chúa lựa chọn binh hùng tướng mạnh, ngoại thần mong muốn lại được so tài một trận, mời Thái Hậu làm chứng!
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Võ Tắc Thiên biết con gái mình là một nữ nhân thông minh lanh lợi, làm việc chu đáo, nếu nàng nói như vậy, chắc là có chỗ trông cậy đấy, không khỏi nhìn về phía Thái Bình. Thái Bình công chúa vươn người đứng dậy, đi đến bên bàn thì dừng lại, hơi hơi đưa mắt đảo qua xuống phía dưới.
Toàn sân mấy vạn con người mắt đang nhìn Thái Bình công chúa đi đến bên bàn, dường như nói hộ suy nghĩ của mình, âm thanh thì thầm ong ong lập tức yên tĩnh, những người Thổ Phiên còn đang hoan hô cũng ngậm miệng lại, đều nhìn về phía trên đài.
Thái Bình công chúa hăng hái cất giọng lớn tiếng quát lên:
- Ngày hôm nay thi đánh cầu, Thổ Phiên giành thắng lợi. Sứ giả Thổ Phiên vì vậy cười Đại Đường ta không có người! Bản cung không cho là đúng! Đánh cầu làm vui, khắp nơi khắp chốn vui mừng, Thượng Nguyên vui vẻ, trò chơi mà thôi! Cho cao thủ đánh cầu được tuyển chọn ra từ cấm quân cũng chỉ là trong cấm quân, không thể đại diện cho trình độ quân đội, cũng không thể đại diện cho toàn bộ chuẩn mực của Đại Đường, dù chính thành Lạc Dương này cũng không thể đại diện được! Hiện giờ, sứ giả Kiệt Duy Hàng Khúc, đem phần thưởng cúp vàng của Thiên Hậu bỏ xuống, muốn cùng Đại Đường ta thi đấu lại một trận.
Thái Bình công chúa nói tới đây âm thanh ngừng một chút, hai đầu lông mày dần nhấc lên, nàng chậm rãi nhìn quanh toàn sân, âm thanh một lần nữa đột nhiên cất cao, mơ hồ như trong âm thanh có mang âm sắt đá:
- Ở đây có cấm quân tướng sĩ ta, cũng có Đông Đô hào kiệt anh tài, có ai có thể cùng Lý Nguyệt Lệnh ta cùng thi đấu một trận.
- Mỗ nguyện cùng Công chúa kề vai sát cánh chung sức đánh một trận!
- Mỗ nguyện cùng Công chúa kề vai sát cánh chung sức đánh một trận!
Tiếng hô to đáp lời là của Tiết Nột và Địch Quang Viễn, Hộc Sắt La và thành viên đội đánh cầu cấm quân, vốn họ bị đánh bại thì vô cùng xấu hổ, hiện giờ nghe Thái Bình công chúa nói như vậy, lại càng xấu hổ đến cùng cực, nhất là đó lại là một người con gái không phải là đấng mày râu, đường đường nam nhi bảy thước có thể yên mà chịu được nhục, cả đám này đều xin đi giết giặc!
Thật ra mấy vạn tướng sĩ quanh sân đã sớm máu nóng sôi sùng sục, nếu lúc này có hàng triệu quân địch trước mặt, bọn họ cũng có thể không hề sợ hãi chút nào mà xông lên chiến đấu. Vấn đề là, đánh cầu không phải là tác chiến, chỉ cần có một lời nhiệt huyết là đủ, nơi này bảy nghìn tướng sĩ chăm chú nắm chặt hai nắm đấm, hơi thở hổn hển mà nhìn đến trước đài, mặc dù không thể lên tiếng trả lời, nhưng một tiếng “Mỗ tình nguyện cùng công chúa chung vai đánh một trận!” lời nói này ở trong cổ họng của bọn họ, trong mắt họ, từng khuôn mặt trẻ tuổi một đỏ bừng bừng như màu đỏ mào gà.
Thái Bình công chúa một đôi mắt như hồ thu bình tĩnh nhìn đến một người, người đó đang đứng ở bên kia sân bóng, gió đưa những lời nói của Thái Bình công chúa rõ ràng lọt vào tai hắn, hắn bất chợt nhìn lên đài cao thì thấy người cao quý vừa nói chính là Thái Bình công chúa, Công chúa cũng đang nhìn hắn.
Ở sau lưng hắn có mấy nghìn danh tướng, nhưng rõ ràng hắn thấy Thái Bình công chúa đúng là đang nhìn hắn.
Hắn không nói gì chỉ đứng yên nhìn lên đài.
Có nhiều thứ, quả thật chính là một trò chơi, cứ như Mã Kiều ở trên sân cầu chỉ vì một lời nói dỗi hờn của Lan Ích Thanh tiểu cô nương mà liền hào phóng nhường bóng dưới chân, không phải là hắn không biết điều mà là vì trận bóng này thắng hay bại với hắn mà nói không có ý nghĩa gì, một khi đã như vậy, vì sao còn phải vật lộn tranh giành với mỹ nhân đúng là buồn cười.
Dương Phàm nếu không phải có ý muốn sau trận đấu gia nhập cấm quân, đạt được mục đích của hắn, hắn cũng sẽ không đem một trò chơi để trong lòng. Nhưng cho dù đó là một cuộc chơi, trong một thời điểm nếu đem sự tôn nghiêm và vinh quang kết hợp với nó, nó sẽ không còn có thể là một trò chơi nữa mà đáng để đem mạng ra thi đấu.
Dương Phàm cũng là một người Đại Đường, cũng là nam nhân Đại Đường, giờ phút này, máu của hắn sôi trào!
Sở Cuồng Ca đứng cách một quãng không xa ở phía sau hắn, đưa tay vỗ một cái thật mạnh vào đùi con ngựa Ô Truy, con ngựa Ô Truy kia liền đi về phía Dương Phàm, tới bên cạnh hắn con ngựa dùng đầu cọ xát vào ống tay áo của Dương Phàm, Dương Phàm quay đầu liếc một cái nhìn Sở Cuồng Ca, hắn giơ tay vỗ cho ngựa đứng yên, tung người một cái nhảy lên lưng ngựa
Đây là một con ngựa tốt, Tiết Hoài Nghĩa muốn có một đám những con chiến mã tốt nhất tham gia vào quân ngũ, mà con ngựa Ô Truy này là con tốt nhất trong đám chiến mã, lông của nó đen mượt như sa tanh, sáng bóng , bốn chân thon dài mà mạnh mẽ.
Dương Phàm cưỡi lên ngựa, đeo gậy đánh bóng giương móc câu lên, Dương Phàm tháo gậy đánh bóng cầm ở trong tay, một tay cầm cương, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng thật cao, hai chân đạp vào bàn đạp, tuấn mã liền nện bước lao đến chỗ rộng rãi giữa sân thi đấu. Dương Phàm nhẹ nhàng kéo cương, nó liền dừng lại, giống chủ nhân của nó bình thản ngóc cái đầu cao cao lên.
Lúc này đã xế chiều, ánh hoàng hôn ửng đỏ chiếu vào khuôn mặt anh tuấn và thân thể tư thế oai hùng của Dương Phàm, cứ như hắn là một pho tượng được đúc bằng đồng. Dương Phàm dồn khí xuống đan điền, dùng âm thanh cao giọng vang vọng khắp toàn sân hô:
- Mỗ nguyện cùng Công chúa kề vai sát cánh chung sức đánh một trận!
Thái Bình công chúa đứng ở trên đài nhìn hắn, trên môi vui vẻ nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ như hoa xuân.
Tiếp đó, một con chiến mã màu hồng khẽ lao vào trong sân, Sở Cuồng Ca cũng như Dương Phàm cầm theo một cây gậy đánh bóng cứ như là một cây trường thương quát to:
- Mỗ nguyện cùng Công chúa kề vai sát cánh chung sức đánh một trận!
- Ha ha ha ha, dũng cảm! Sảng khoái! Lão phu cũng nhiều năm chưa đánh một trận rồi, thật sự tay chân ngứa ngáy, lão phu cũng cùng Công chúa kề vai sát cánh chung sức đánh một trận!
Theo tiếng cười to, Khâu Thần Tích vươn người đứng dậy, như một mãnh hổ đạp đạp đất mà đi xuống đài, đi thẳng đến trước mặt Tiết Nột, Tiết Nột vội vòng tay ôm quyền lui ra sau một bước, đem con ngựa lông vàng đốm trắng đưa cho Khâu Thần Tích. Khâu Thần Tích vuốt ve bờm trên cổ của con ngựa, cũng như thế không cần dẫm lên bàn đạp tung người nhảy lên ngựa, thân thủ mạnh mẽ, không hề thua kém thanh niên cường tráng.
Mọi người trong đội cấm quân vừa thấy mười người trong danh sách thì đã có ba, lập tức ôm quyền chào theo nghi thức của quân đội một cách long trọng, quỳ một gối, hướng về phía Võ Tắc Thiên trịnh trọng xin được chiến đấu:
- Thần nguyện cùng Công chúa kề vai sát cánh chung sức đánh một trận!
Võ Tắc Thiên giãn hai hàng lông mày, bỗng nhiên cười to nói:
- Con ta, trẫm hôm nay sẽ điều con làm soái, tất cả mọi người ở đây… toàn quyền do con điều khiển, con còn muốn dùng người nào, chỉ cần điểm tướng là được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...