Thái Bình công chúa mắt thấy trên sân đánh nhau nổi lửa, bên này một tên gãy xương, bên kia mặt mày hốc hác, mà Dương Phàm lại là đội viên tấn công chủ lực đội chùa Bạch Mã, lúc nào cũng xung phong ở phía trước, nếu không cẩn thận, khó tránh sẽ…nàng không khỏi có chút căng thẳng.
Nghe xong lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, mở miệng hỏi:
- Ngươi nói thú vị gì?
Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Trận cầu năm trước, tuy rằng có những động tác nhỏ, nhưng chưa từng ác liệt như vậy, Thượng Nguyên năm nay quả thật rất thú vị.
Nàng ngẫm nghĩ một chút, ha hả cười nói:
- Ngày hôm nay, ngay từ ngày đầu tiên đã bắt đầu thú vị rồi, phủ Thái Bình công chúa liên tục ba năm đứng đầu môn đô vật, liền bị hai tên chùa Bạch Mã cướp đi, đến trận đá cầu, phong thái đội đại nội chúng ta cũng bị họ cướp đi, lúc này….
Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu nhìn lại giữa sân, cười híp mắt nói:
- Lúc này lại càng buồn cười, đủ loại như thế đều liên quan đến vị thu tọa đại sư Hoằng Thập Thất , người này quả thực thú vị, Thượng Nguyên năm nay thật sự là rất thú vị.
Thái Bình công chúa nghe xong câu này, bỗng nhiên nhớ lại dường như nàng cũng đã từng nói qua câu nói như thế, nàng lập tức nhớ đến đêm hôm trước, nhớ tới gốc cây đèn khổng lồ, nghĩ tới đôi nam nữ ngồi trên tán hoa lá cao tới trăm thước trên đỉnh đầu, nghĩ tới nụ hôn kia, nhất thơi có chút hoảng hốt.
Lúc này, trên sân đấu, tình cảnh chỉ thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, trận đấu đánh cầu trở thành trận đánh võ, động tác tay chân của hai bên, với những tiếng kêu thảm thiết.
Đối với dân tộc Hồi Hột, bọn họ tuy rằng tục tằn dã man. Nhưng những kĩ thuật va chạm hợp lí được vận dụng rất thành thạo. Có thể quang minh chính đại mà đánh ngã ngựa đám hòa thượng chùa Bạch Mã, mà đám hòa thượng chùa Bạch Mã dùng những thủ đoạn khó có thể vận dụng ở đây, bởi vì rõ ràng đó là phạm quy, nên bị phạt rất nhiều.
Tuy nhiên, hành vi phạm quy của họ, cũng làm cho đội viên dân tộc Hồi Hột bị thương, tuy rằng có thể thay đổi người, nhưng người bị đổi trên sân cầu tất nhiên trình độ cao hơn chút, đội chùa Bạch Mã tuy rằng không am hiểu những va chạm hợp lí, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca lại không như vậy, nhất là Dương Phàm. Công phu liều chết của quân trong trận hắn không những am hiểu, võ công cá nhân tiểu xảo lại càng giỏi , rất thích hợp để động tay chân trong trường hợp này.
Dương Phàm một trượng đánh ra, bóng đã bị đối phương cướp đi, đằng sau hắn một tên Hồi Hột đánh ngựa gấp rút phi tới, làm bộ dạng đoạt không kịp bóng, bộ dạng dừng lại nhưng không vững, gậy đánh bóng thẳng tới bắp chân đến Dương Phàm. Dương Phàm đánh hụt một gậy, mặt hiện rõ sự uể oải, ngửa mặt lên trời hô to:
- Đáng tiếc!
Cùng lúc đó, gậy đánh bóng trong tay vừa trượt, đột nhiên đảo trở lại, đồng thời hai chân dẫm lên bàn đạp giương lên phía trước. Động tác này, giống như một trái bóng tốt bị phá hư, động tác khuếch chương tiếc nuối, ai cũng phải thừa nhận như vậy.
Nhưng hành động này của hắn, hai chân trước dời, khiến trượng của người đàn ông Hồi Hột kia bị đánh hụt, mà trượng của Dương Phàm trượt về phía sau, giống như rắn độc thè lưỡi ra, mọi người cũng nhìn rõ, người đàn ông dân tộc Hồi Hột kia cố tình lấy trượng bóng đập vào Dương Phàm.
Gậy đánh bóng trượt trở về, vẫn chưa nắm được chặt, lực vẫn chưa lớn, lại đụng trúng mũi người Hồi Hột, khiến xương mũi của y bị lệch, máu mũi chảy dài, tên đó kêu một tiếng thảm thiết, rồi ngã xuống ngựa, mọi người trên sân liền hô to:
- Được lắm!
A~
Dương Phàm nghiêng đầu đi, thúc mạnh ngựa. “Buồn bực” nhìn tên người Hồi Hột đang lăn lộn dưới đất, còn nắm một nắm tóc, bộ dạng khó có thể miêu tả thành lời. Kết quả một tên Hồi Hột khác định tới va chạm hợp lý, Dương Phàm liền vòng ngựa, khó khăn lắm mới xuất được nửa thân ngựa, tên kia xông qua bên người hắn, vó ngựa bị chiến mã của Dương Phàm làm vấp phải, cả người và ngựa liền ngã lăn ra đất.
Trên khán đài, Thái Bình công chúa cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Nhóc tinh quái, gian trá thật.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không kìm nổi liền mỉm cười.
Bên kia, Sở Cuồng Ca thúc ngựa xông lên, đánh ra một trượng, chỉ nghe răng rắc mộ tiếng, trượng bóng của y giao kích mạnh với bóng trượng của một tên người Hồi Hột, lập tức cắt thành bốn khúc, con ngựa tránh sang một bên, nửa thanh bóng trượng trong tay Sở Cuồng Ca dường như không kịp thu lại, dương ra giữa không trung, đụng ngay vào một tên người Hồi Hột đang đuổi đến. Nửa thanh trượng đánh vào miệng gã, cổ họng tên đó chưa kịp thốt ra một lời, hai môi đã bị đánh nát, răng cửa trên dưới chả biết bay hết đi đâu.
- Hay lắm!
Các tướng sĩ đang xem xoa tay, lên tiếng ủng hộ.
Tiết Hoài Nghĩa thấy người của mình lần lượt bị đánh cho bầm dập mặt mũi rồi ngã ngựa, thì liền kiềm chế không được, lập tức hùng hổ cởi áo cà sa tím, cởi bỏ thắt lưng, mặc mỗi quần, quơ lấy thiền trượng nhảy xuống dưới sân chém giết, khiến Nhất Trọc đạo nhân và các hòa thượng lão luyện phải vội vàng níu y lại.
Người trên sân đánh như thế nào, thì đều là đang thi đấu bóng, Tiết Hoài Nghĩa nếu lao xuống sân, thì sẽ trở thành sự kiện mang tính quốc tế rồi. Lúc này mắt thấy Sở Cuồng Ca, Dương Phàm buông ra độc thủ, làm đối phương bị thiệt hại nặng, Tiết Hoài Nghĩa lập tức quên giận hóa vui, một cước giẫm lên ghế, bật cười ha hả.
Lúc này, hai bên đều đều không còn đội viên dự bị để vào sân, trên sân hai bên còn lại vài đội viên ít ỏi, bên chùa Bạch Mã chỉ còn lại Dương Phàm, Sở Cuồng Ca và Hoằng Lục.
Cánh tay trái của Mã Kiều bị trúng một trượng, sưng một khối to, y cố nén đau đớn, cầm trượng không lùi, y dùng “phách đao thuật” mà Dương Phàm dạy y vận dụng vào trận đấu, nhanh chóng đánh cho hai người đàn ông vạm vỡ của đối phương gục ngã, trong đó một tên bị trượng của y làm gãy xương vai.
Khi mới lên trận, mắt thấy người Hồi Hột hung hãn, Mã Kiều vốn có chút lo lắng, nhưng lúc này niềm tin lại tăng lên nhiều, nhất là liên tiếp chém giết, đem máu giận của y hoàn toàn phát ra ngoài.
Trên chiến trường, chiến đấu người bình thường ôn hòa như xử nữ, nhút nhát như thỏ trắng, cũng có thể bị kích thích tới mức hung hãn như sát thần, huống chi Mã Kiều đâu phải là kiểu người lương thiện, chỉ là lúc trước chưa từng gặp trận đấu lớn thôi, lúc này hai mắt y đã đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi, hình dáng dữ tợn, khiến người Hồi Hột cũng phải kinh sợ.
Hoằng Lục thì không cần phải nói, gã vốn xuất thân từ tên lưu manh bỏ mạng, lúc này má trái đã bị ứ máu, lông mày có một vết thương, máu tươi rỏ đầy mặt, sắc mặt hung tợn, nụ cười lạnh căm căm nhằm thẳng điểm yếu của đối phương quan sát, tay gã nắm chặt trượng bóng, nhìn bộ dạng như chỉ chăm chăm hạ độc thủ nếu có cơ hội.
Đối phương cũng không ra sao, chỉ còn lại năm người, hơn nữa mỗi người đều có những vết thương. Sứ giả dân tộc Hồi Hột đứng ngồi không yên, vội vàng tiến đến bên cạnh Võ Hậu, nói:
- Thái Hậu tôn kính, Hoàng đế bệ hạ tôn kính, trận đánh cầu đã thành trận ẩu đả, đúng là không ra thể thống gì rồi, ngoại thần cung thỉnh Thái Hậu, Bệ Hạ hạ chỉ lập tức hủy bỏ trận đấu.
Lý Đán quay đầu nhìn Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên thản nhiên cười, dường như không có việc gì nói:
- Cùng lắm chỉ là một trận náo nhiệt, thể hiện chút năng lượng thôi, những tên nhóc này, huyết khí đang lên, thích tranh đấu tàn nhẫn, cũng chỉ là tâm lí người trẻ, không hiểu chuyện, Trẫm nghe lời ngươi, cho bọn cúng nghỉ chút đi.
Lý Đán lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, mẫu hậu nói rất đúng, ngày vui như vậy, những người này quậy hơi quá rồi, mau cho chúng ngừng đi.
Sứ giả dân tộc Hồi Hột mừng rỡ, thái giám bên cạnh liền xuống đài, truyền chỉ cho trọng tài.
Lúc này, hai ngựa của Dương Phàm và Sở Cuồng Ca lần lượt thay đổi, bóng đánh ra rơi dưới chân Mã Kiều, sau đó, Dương Phàm nén cương không kịp, đụng vào một tên người Hồi Hột bên cạnh, khiến cả người lẫn ngựa của tên đó ngã trên mặt đất, bụi đất bay lên, tên kỵ sĩ Hồi Hột bị ngựa đè lên thân thể ở dưới đất, yên ngựa nện trên đùi, nhất thời dùng tiếng dân tộc Hồi Hột kêu la thảm thiết:
- Chân ta gãy rồi!
Một bên, Sở Cuồng Ca vừa thay cây gậy thì lại hỏng, đang trong lúc không cẩn thận va chạm với một tên Hồi Hột, trượng bóng bị chẻ làm hai đoạn, kết quả là tên kỵ binh Hồi Hột đáng thương đó suýt nữa cũng bị cắt làm hai đoạn, Dương Phàm và Sở Cuồng Ca vòng ngựa, trên sân lượn nửa vòng tròn, hai ngựa lần lượt thay đổi vị trí, rồi giơ lên một chưởng, BA~ một tiếng.
- Thiên Hậu có chỉ, ngừng trận đấu!
Trọng tài hét lớn một tiếng, Mã Kiều vừa đánh ra một bóng liền nén cương, nhìn lên sân, ba tên người Hồi Hột còn lại đang hùng hục theo bóng, đội trưởng đội Hồi Hột nhìn hai thành viên còn lại, vẻ mặt khóc không ra nước mắt. Nhìn về phía cờ đỏ, bọn họ nhiều hơn đội Bạch Mã ít nhất bốn cờ nhưng trên sân chỉ còn lại ba người.
Thẳng trong thảm thiết, sao có thể chơi trận tiếp theo? Đại hội thi đấu cầu năm nay, bọn họ vốn đã tỉ mỉ chuẩn bị, muốn đọ sức với đội Thổ Phiên năm nào cũng đứng nhất thi đấu một trận, giành giải đứng đầu trở về, phát huy uy phong của người Hồi Hột, nào ngờ những tên lừa ngốc chùa Bạch Mã này khiến mọi thứ đều trở thành bọt nước.
Sứ giả Thổ Phiên Kiệt Duy Hàng Khúc ngồi ở trên khán đài, mặc một bộ áo choàng lông xù lớn, hướng gương mặt to đầy lông, cười híp mắt nói với mọi người:
- Thượng nguyên năm nay, thật sự rất thú vị, ha ha, theo ta thấy, đội Hồi Hộtcũng giỏi, chùa Bạch Mã cũng thế, đều có duyên vào trận chung kết rồi. Còn cấm quân Đại Đường, không cần phải nhắc, năm nay đứng đầu lại là người Thổ Phiên ta rồi. Ha ha ha.
Phó sứ Thổ Phiên nói:
- Không biết năm nay Thái Hậu Đại Đường sẽ ban thưởng gì cho đội đứng đầu?
Lập tức còn có một gã sứ giả đáp:
- Theo ta được biết, trong cung Đại Đường có một cái chén mã não đầu thú dát vàng, nghe nói vô cùng giá trị.
Chính sứ Thổ Phiên Kiệt Duy Hàng Khúc nhíu nhíu mày, ra vẻ tiếc nuối mà nói:
- Lại là cái chén? Năm kia chúng ta nhận được cái chén ngọc khảm bảo thạch, Tán Phổ rất yêu thích, ngày nào uống rượu cũng dùng chén này, năm trước thì là chén vàng ngọc hồng bảo cánh hoa sen, Tán Phổ cảm thấy có chút dư thừa, năm nay nếu lại là một cái chén mã não chẳng phải quá dư thừa rồi sao?
Phó sứ Luận Khất Lợi cười nói:
- Thì có làm sao, chúng ta mỗi năm lấy một cái chén chất liệu khác nhau, sau này góp thành bảo vật gọi là bảo vật trấn quốc Thổ Phiên, gọi là chén Thất Bảo, để bọn con cháu đời sau hiểu được, những cái chén này vô giá tới mức nào, chúng ta đã thắng được từ tay người Đường.
- Ha ha ha...
Những đặc phái viên Thổ Phiên cười lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...