Say Mộng Giang Sơn

Vi hậu đã được như ước nguyện sớm mai bắt đầu lâm triều thính triều rồi.

Tuy rằng trước đây khi Lý Hiển xưng đế, nàng cũng lầm triều và nghe báo cáo quyết định sự việc, nhưng lúc này và trước kia hoàn toàn khác nhau, khi đó Hoàng đế là chồng nàng, nhiều khi nàng chỉ ngồi lặng yên sau bức rèm, các đại thần cố ý hoặc không cố ý nhưng cũng quên đi sự hiện hữu của nàng.

Đại đa số thời điểm nàng không có ý kiến gì, chỉ có thể trở lại hậu cung thì nàng mới có thể ân cần nói chuyện, ở trên Kim điện nàng phải e dè nói chuyện vì là trượng phu hay Hoàng đế thì cũng là hai thân phận trên nàng.

Nhưng hiện giờ hoàn toàn khác rồi, Hoàng đế là con trai nàng, làm mẫu thân và Hoàng thái hậu trong tay nắm giữ quyền quyết định theo di chiếu của Tiên đế, nàng có thể đường đường chính chính quyết định chuyện quốc gia đại sự.

Điều quan trọng lúc này các đại thần hướng tấu chương nhất định phải xin chỉ thị của nàng, hiện tại các đại thần không xem nặng Hoàng đế bằng nàng. Ngoài Hoàng đế còn có một phụ chính Vương Tương Vương. Tương Vương là phụ tá của Thiên tử, nhưng Thiên tử chỉ dùng để trang trí thì ông ta phụ tá cho ai?

Sau khi Lý Hiển chết, người trong thiên hạ rất dễ dàng tiếp nhận thực tế này, nàng cũng thuận lợi tiếp nhận triều chính, cũng không gặp bất kỳ lực cản nào. Lúc này nàng ta hối hận, hối hận vì nghe theo ý kiến của Uyển Nhi, nếu theo như Tông Sở Khách đề nghị thì nàng có thể nhanh chóng thành Hoàng đế rồi.

Nhưng Vi hậu cũng ý thức được chính nàng là người quyết định cao nhất, là người có quyền thống trị cao nhất cho nên nàng không thể thừa nhận sai phạm của chính mình được, nàng chỉ có thể ngầm thông qua Vi Ôn và con rể Võ Diên Tú ám chỉ Vi đảng nên vì Hoàng thái hậu tạo thanh thế thật lớn.

Vì thế, Vi hậu nghe báo cáo và quyết định sự việc chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, những chuyện phát sinh ở quanh Trường An, một vài điềm lành bắt đầu xuất hiện, những tên lưu manh nhàn rỗi nhận được tiền chạy đến Đoan môn hô to "Thái hậu đăng cơ, thiên hạ là của Vi thị!"

Tông Sở Khách, Võ Diên Tú, Triệu Lý Ôn, Diệp Tĩnh tuy không phải họ Vi nhưng rõ ràng là bè đảng họ Vi, các đại thần bắt đầu công khai đề nghị để Vi thị đăng cơ làm Hoàng đế.

Hàng loạt tin tức bắt đầu truyền đến dân chúng ở thành Trường An, có người tốn tâm tư tìm cuốn sách "Thượng cổ đích đồ sấm" chứng minh Vi thị cầm quyền chính do ông trời an bài.

Khoảng cách giữa vua và dân khá lớn, bầu không khí dần trở nên khẩn trương, trong ký ức rất nhiều người năm đó Võ Tắc Thiên đăng cơ mà tàn sát quá nhiều hoàng tộc Lý Đường, chém giết không ít cựu thần Lý Đường chuyện này vẫn còn khá mới mẻ, mà nay Lý Đường dường như cũng thay đổi rồi.

Các chức quyền, binh mã trong ngoài thành đều nằm trong tay Vi thị và vây cánh, vì Hoàng tộc Lý Đường và cựu thần bị Võ Tắc Thiên giết tán loạn, lộn xộn, Vi thái hậu so với Võ Tắc Thiên năm đó chiếm khá nhiều ưu thế hơn, trước mặt nàng là con đường bằng phẳng.

..........................


- Những điều như muốn nói từ trong đáy lòng ta, nhưng không biết từ đâu, không biết nói thế nào? Những điều sâu trong lòng, từ trong những suy nghĩ, không biết có đến không? Ở nơi này vọng tưởng, một ngày không gặp mặt chẳng khác nào đã như ba tháng......

Mười ngón tay thon nhỏ của Lý Trì Doanh nhẹ nhàng khoái động dây đàn, tình cảm nồng nàn được truyền ra từ tiếng đàn, đôi mắt đa tình kia như mật ngọt thu hút người nam nhân kia, hắn đang im lặng nghe nàng ngâm thơ cổ.

Nàng cũng biết người nam nhân trước mắt cũng chưa quen thuộc với giai điệu này, không biết nàng đang đàn ca khúc gì, cũng chẳng sao, khi Tam ca nàng níu áo Dương Phàm phẫn nộ rít gào, hắn đối với tình ý của nàng cũng hiểu rõ.

Cho nên lúc này những ẩn tình của nàng được truyền qua ánh mắt không chút che giấu, tính tình con gái Đại Đường thường không kiềm chế, huống chi nàng được sinh ra họ tộc đế vương, từ nhỏ các nàng đã không cần che giấu người mình yêu ghét, điều này tạo nên tính cách ngay thẳng của các nàng.

Dương Phàm bị ánh mắt tràn trề yêu mến của nàng chiếu rọi đến nỗi có chút không chịu nổi, vì thế hắn có vẻ như nhập thần nhẹ nhàng nhắm hai mắt, còn rung đùi đắc ý làm bộ say mê theo lời nhạc.

Bộ dáng này đương nhiên không thể nào qua được đôi mắt thông minh sắc sảo của Ngọc Chân công chúa, thần sắc của Ngọc Chân công chúa trở nên có chút u oán nhưng chỉ một lát lại bắt đầu vui trở lại:

- Nếu trong lòng hắn không có ta sao lại sợ nhìn ta như thế?

Thiếu nữ đang ở độ xuân thì, có hấp dẫn của sự tươi trẻ, những tinh hoa tươi đẹp tràn đầy nhựa sống đều được nàng hấp thu khiến nơi cần tròn sẽ tròn, cần nhỏ sẽ nhỏ.

Sự rung động của nàng, tâm linh các nàng vẫn đang ở thời điểm bồng bột, những u buồn chán nản như mây thổi thoáng qua, tâm hồn các nàng luôn lạc quan vui vẻ.

Cho nên Lý Trì Doanh lúc nào cũng vui vẻ, nàng chẳng khác nào nhụy hoa rực rỡ, tỏa ngát hương thơm, thu hút ong bướm về, nàng vui vẻ phóng hương thơm ngát, luôn luôn nghênh đón ánh sáng mặt trời.

Kết thúc bản nhạc, dư âm còn lượn lờ, Lý Trì Doanh dùng mười ngón tay dài nhẹ nhàng khoác lên dây đàn, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo đúng lúc Dương Phàm mở mắt nhẹ nhàng vỗ tay, mặt cười tươi nhưng trong lòng thầm thở dài.

Lý Trì Doanh vừa tỏ tình, lúc trước thật sự hắn không rõ lắm, nhưng từ khi hắn bị Lý Long Cơ tóm áo thì hắn không còn "ngây thơ" như trước nữa. Tiếng đàn nghe qua mấy lần hắn có thể đại khái đoán được, hỏi người biết chuyện thì sao hắn không rõ chứ?

Nhưng phần tình này hắn ăn không tiêu.


Không biết có phải vì phụ nữ trong cung từ thuở nhỏ đã ở trong khuê phòng nên không tiếp xúc với nam nhân ngoại trừ cha mẹ và nô bộc hay không, cho nên một khi có cơ hội tiếp xúc cùng nam nhân khác, người nam nhân này cũng không quá kém...thì dễ dàng ký thác trái tim.

Thái Bình công chúa cùng hắn là hai người yêu nhau, nhưng vì thân phận của nàng quá đặc biệt, chung quy là hữu duyên vô phận, càng về sau càng yêu sinh oán, cho đến lúc này khi gặp lại cũng không biết sẽ thế nào.

An Nhạc công chúa tính tình giảo hoạt, không biết hổ thẹn, Dương Phàm vốn định trốn tránh nhưng e chỉ sợ không được, nguyên nhân trước đây từng quen biết nàng khi còn là nữ tử sơn dã, kết quả tạo nên duyên phận oan nghiệt, từ đó bị giằng co không ngớt.

Hiện giờ Dương Phàm đã ba mươi tuổi, có sự nghiệp và gia đình, can chi đồng ý chạm phải vị công chúa điện hạ này chẳng khác nào hắn rước lấy phiền toái.

Dương Phàm càng muốn giả bộ hồ đồ Lý Trì Doanh càng không muốn buông tha, trời biết được nàng tích lũy can đảm trong bao nhiêu ngày mới có dũng khí tâm sự cùng hắn, nhất định hôm nay nàng sẽ đem tình ý này nói rõ cho hắn biết.

Nàng ngưng mắt nhìn Dương Phàm, dịu dàng nói:

- Trì Doanh đã tấu ca khúc này nhiều lần trước mặt Nhị Lang rồi, Nhị Lang có biết tên ca khúc này không?

Thật sự nghe cách xưng hô vừa chuyển này Dương Phàm càng không tránh được. Đột nhiên Ngọc Chân công chúa hôm nay đổi cách xưng hô từ "Đại tướng quân" thành "Nhị Lang", lúc này Dương Phàm đang uống trà, nghe được hai từ "Nhị Lang" vừa e lệ vừa vui mừng kia không khỏi phun nước ra mũi.

Lý Trì Doanh cho rằng nàng là biểu muội của Lý Long Cơ, mà Lý Long Cơ gọi Dương Phàm là Nhị Lang thì nàng cũng gọi Dương Phàm là Nhị Lang, nếu gọi hắn là "Đại tướng quân" thì có vẻ khách khí.

Khi Lý Trì Doanh nói như vậy vừa e thẹn vừa cuối đầu, hai má hồng hào như quả mận chín, nhìn có vẻ xấu hổ, có hơi vui mừng, giống như tâm nguyện của con gái đạt thành nhìn rất động lòng người.

Dương Phàm nghe gọi "Nhị Lang" thì như Tôn Ngộ Không bị niệm kiêm cô vậy, cả người không được tự nhiên, tự nhiên thay đổi cách xưng hô, âm thanh nghe thật ngọt như đã quen gọi như thế.

Lúc này Ngọc Chân công chúa đột nhiên hướng hắn hỏi tên khúc đàn lúc nãy, Dương Phàm thấy có chút không ổn, trong lòng có chút sợ hãi, hắn cười gượng hai tiếng nói:


- Việc này....Ta chỉ chăm chú lắng nghe ca khúc, cẩn thận cảm nhận, nếu cô thấy nước chảy thì là nước chảy, cô thấy là núi cao thì sẽ là núi cao, ý chí mặc sức tưởng tưởng, như thế mới là bản chất thưởng thức âm nhạc, nếu đã biết tên khúc đàn, tất nhiên sẽ chiếu theo tên mà cảm nhận không khỏi cảm thấy có chút tầm thường.

Lý Trì Doanh nhìn hắn với vẻ mặt khá thú vị, nàng cười nụ duyên dáng nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng quyến rũ bám riết không tha:

- Như vậy, Nhị Lang nghe ca khúc này cảm nhận được điều gì?

Dương Phàm không dám tiếp lời, hắn tránh sự kích động, ánh mắt nhìn trêu tức của Lý Trì Doanh, hắn biết rằng nếu trả lời, nàng sẽ nhân cơ hội này nói ra lời muốn nói, khoảng cách này một khi đã được cắt ra hắn không biết sau này hai người sẽ ở chung thế nào.

Dương Phàm đột nhiên vỗ áo đứng dậy, khoanh hai tay bước chân về thong thả về phía thềm đá đến tiểu đình Tu Trúc, ngóng trông về phía xa trầm ngâm không nói, quả chiêu này thật sự hấp dẫn tính hiếu kỳ của Lý Trì Doanh.

Lý Trì Doanh nhanh nhẹn đứng lên, khoan thai đuổi theo, người mặc áo bào xanh, tóc dài xõa vai dáng người uyển chuyển, nàng bước đi nhẹ nhàng. Gió thổi khiến mái tóc dài khẽ tung bay.

Liếc trộm nhìn thấy Dương Phàm nhíu mày thành hình chữ Xuyên, thần thái vô cùng nghiêm trọng, trong lòng Lý Trì Doanh cảm thấy có chút không yên, vội vàng hỏi:

- Nhị Lang, ngài đang suy nghĩ gì?

Dương Phàm bùi ngùi thở dài một tiếng, ngữ khí trầm trọng nói:

- Ta hiện giờ sao có thể suy nghĩ về nhạc khúc được, mọi chuyện sắp tới có thể thành công, cũng có thể thất bại....

Dương Phàm bỗng nhiên cười nói:

- Tuy nhiên, đại trượng phu có việc nên làm việc không nên làm, chuyện nên làm là muốn đi làm ngay đấy.

Hắn xoay mặt nhìn Lý Trì Doanh mỉm cười nói:

- Cô không cần lo lắng, cô đã xuất gia hơn nữa cô lại là con gái, cho dù chúng ta có thất bại cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Nếu chúng ta thành công cô sẽ không cần mặc áo đạo sĩ mà có thể làm một công chúa chân chính.

Ánh mắt Ngọc Chân công chúa sáng lên:


- Nhập đạo tu tiên, cầu được sống lâu, hậu duệ Thiên hoàng có thể hưởng vinh hoa phú quý chứ không được trường sinh sao?

Dương Phàm không biết nên khóc hay cười:

- Đạo Huyền huyền trường sinh cô tin sao?

Ngọc Chân công chúa gật đầu nói:

- Ta tin, tuy nhiên....

Nàng chậm rãi xoay người, lá trúc như cắt, nơi cuối cùng là một mảnh sóng gợn, đó là hồ Long Khánh khói sóng mênh mông.

Ngọc Chân công chúa thanh âm mềm mại nói:

“Mười dặm mặt hồ xanh ngắt tận trời

Trâm ngọc âm thầm che giấu cả tuổi tác

Nếu có được cơn mưa làm ô đến hỗ trợ

Chỉ nguyện làm uyên ương chứ không cần thành thần tiên”

Ngọc Chân công chúa đột nhiên chuyển hướng nhìn Dương Phàm, ánh mắt như hai ngọn lửa rực sáng:

- Vinh hoa phú quý ta không thiếu, tuy nhiên nếu không có được tình lang như ý, ngày ngày bên nhau sống đến răng long đầu bạc thì dù là thần tiên ta cũng không làm!

Ánh mắt nàng bịn rịn lưu luyến nhìn Dương Phàm dịu dàng nói:

- Ngài có thể giúp phụ thân ta lấy được giang sơn này, ngài không thể giúp ta....tìm được nam nhân tốt sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui