Tiết Hoài Nghĩa là kẻ không bạc đãi người một nhà, Mã Kiều trong chùa Bạch Mã tuy rằng thuộc loại bà ngoại không thân, cậu ruột không thương, được tiền tiêu vặt cũng không ít, lập tức liền ngăn Lục Mặc, bộ dạng nhiều tiền, nói:
- Đến đây, hãy dỡ ba bó ống pháo nổ xuống cho ta.
Lục Mặc cười nói:
- Khách quan ngài muốn mua ống pháo nổ, tiểu nhân tất nhiên rất hoan nghênh. Tuy nhiên, tiểu nhân cũng xin nói trước, ống pháo nổ này của nhà tiểu nhân, so với bên ngoài giá bán đắt hơn, bởi vì ống pháo nổ này…
Y còn chưa giới thiệu xong ống pháo nổ nhà mình có điều gì kì diệu, Mã Kiều liền nói:
- Ống pháo nổ chẳng phải chỉ là ống pháo thôi sao? Có đắt thì cũng không thể đắt hơn được mấy, đem xuống đây, đem xuống đây, hết bao nhiêu tiền, ngươi tính đi.
Mã Kiều lấy từ trong ngực ra một túi iền, nhét thoải mái vào trong tay Lục Mặc, rồi đi xem ống pháo.
Lan Ích Thanh coi bộ dáng y, trong lòng vô cùng tức giận, kéo tay Tạ Tiểu Man, lớn tiếng nói:
- Các tỷ muội, chúng ta cũng mua pháo đi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, đốt vài ống pháo ăn mừng, đồng thời cầu chúc cho đội đá cầu ngày mai toàn thắng, đoạt được giải nhất.
Các nữ tử đều hưởng ứng, Tạ Tiểu Man thì định ngăn cản, lại nghĩ, dù sao đốt ít pháo nổ vào ngày Tết cũng được, các tỷ muội khó lắm mới có thể xuất cung một lần, không cần làm các nàng mất hứng, liền khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Mã Kiều đem ba dây ống pháo ném xuống đất, quay đầu nhìn lên, cửa chính của một nhà đang có chậu than, ống pháo nổ của nhà đó mua cũng đốt xong rồi, chậu than lửa chưa tắt, cũng chưa được cất đi, liền quay về hướng đó nói với chủ nhà:
- Vị lão huynh này, có thể cho ta mượn chậu than một lát không?
Là Tết lớn, ai ai cũng vui mừng, chủ nhân nhà kia mỉm cười gật đầu, Mã Kiều liền lấy hai ống tre đốt lửa, đem một ống pháo nổ thả ra.
Ống pháo có nhét nitrat và kali nên dễ cháy, dễ bắt lửa, tuy nhiên vật mua vui này, mọi người đều chưa thử qua. Nào có ý thức phòng bị, mà ngay cả người bán là Lục Mặc biết rằng ống pháo này dễ nổ mà còn không đề phòng, trước đó, số người mua pháo của y rất ít, có khi nhiều lắm mới được một cây.
Huống chi lúc này Lục Mặc đang vui sướng vì kiếm được nhiều tiền, lúc y thấy Mã Kiều đem bó ống pháo lớn tất cả chất thành đống trên chậu than, mơ hồ cảm thấy đã có chút không ổn, đang định ngăn lại thì các ống pháo đã phát nổ.
- Ầm, ba~ lốp bốp…Ầm…
Đốm lửa văng khắp nơi, hành động lần này của Mã Kiều vố là có ý trêu chọc mấy cô nương kia, không ngờ mấy ống pháp nổ này lại có uy lực lớn đến vậy, dọa y một phen kinh ngạc nhảy ra ngoài, trong tay còn ôm một bó pháo nổ cũng rơi xuống vào chính giữa những ống pháo đang đốt đó.
Lan ích Thanh và Cao Oánh bên cạnh đang đứng trên càng xe, vừa mới ôm lấy hai trói ống pháo. Các ống pháo trong chậu than vừa nổ, tiếng vang và ánh lửa phun trào thật lớn, làm hai nàng sợ tới mức buông tay tuột cả ống pháo nổ, vội vàng nhảy dựng lên, né qua một bên. Hai người vừa nhảy ra thì chồng pháo chất trên xe liền lung lay, “rầm” một tiếng trút xuống dưới, lăn vào trong đống lửa phía dưới.
Ầm….
Những người thời đó đều không có quan niệm an toàn, những thợ thủ công chế tác các ống pháo này cũng không lấy gì làm cẩn thận, bên ngoài ống pháo dính không ít bột nitrat và kali, chúng lăn xuống, có rất nhiều ống pháo va vào nhau rạn nứt ra, quặng kali và nitrat từ bên trong chảy ra, hơi dính lửa lập tức phát ra một tiếng nổ rất mạnh, sau đó thì một làn khói đặc mù mịt bốc lên.
Chỉ thấy một đám mây lớn hình cây nấm bay lên trời, tiếng nổ mạnh mẽ khiến cho khu đất trên phố phường lúc đó rung lên, tiếp theo đó là những âm thanh nổ lớn không ngừng, ánh sáng chói lòa như những nhíp trống vang lên liên hồi.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, bọn họ chưa thấy qua được ống pháo nổ nào có uy lực lớn như thế, càng chưa từng nghe qua những tiếng nổ lớn dày đặc liên hồi, chỉ thấy ánh sáng lóe không ngừng, bùng nổ liên tiếp, qua một lúc, khói đặc cuồn cuộn bay lên ngập tràn một khoảng đất lớn, lúc này, mới có người giật mình, hô to:
- Chạy đi!
Lấy tay áo che đầu rồi chạy bán sống bán chết.
Những người kéo xe cũng bị dọa cho bối rồi, xuống xe bỏ trốn mất tăm, chung quanh đám lửa toán loạn, lửa từ xe thứ nhất rất nhanh bén đốt chiếc xe thứ hai, thứ ba, tiếng nổ mạnh, ánh lửa, sương khói đan thành một mảnh, ngoài đường đám người chạy trốn cuống cuồng đâm quàng đâm xiên.
Dương Phàm trợn mắt há mồm mà nói:
- Ta, ta…mẹ nó, có đốt pháo mà cũng xảy ra chuyện?
Mã Kiều thất kinh mà nói:
- Cái này, cái này…sao lại có thể trở lên như vậy? Ta từ nhỏ đã đốt pháo, mẹ nó, có khi nào gặp qua loại pháo này chứ?
- AAA, Trời đất! Ngươi không được đi, ngươi phải bồi thường các ống pháo nổ cho ta, bồi thường xe pháo của ta, trả tiền cho ta….
Lục Mặc trong đám khói cuồn cuộn chui ra, liếc mắt thấy Mã Kiều, lập tức mười ngón tay mở rộng, cứ như ác quỷ vừa trong sương khói đi ra, mãnh liệt bổ nhào về hướng Mã Kiều, Mã Kiều hoảng sợ, giơ tay kéo Giang Húc Ninh nhỏ bé, kêu lên:
- Chạy đi!
Liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy biệt tăm.
- Không xong rồi!
Tốc độ bắt cháy của ống pháo nổ kì thật không thể bằng các ống pháo sau này, vấn đề là mọi người chưa từng thấy qua loại pháo nào mà dễ cháy thế, hơn nữa ống pháo nổ uy lực như vậy, cho nên ngay từ đầu đều không biết mà tránh né, chờ tới lúc phát hiện loại ống pháo này có lực sát thương, thì muốn né cũng đã muộn, lúc này mới hỗn loạn.
Một tiểu nha đầu mặc áo hóa tránh né không kịp, té ngã trên đất, chỉ lộ ra hai bím tóc nhỏ, đôi tay và đôi chân nhỏ bé trong đám người chạy trốn. Dương Phàm mặt biến sắc, gặp tình huống này không khỏi kích động, sợ nếu ống pháo nổ lớn ngọn lửa sẽ thiêu đốt tiểu nha đầu, lại càng sợ dòng người tứ phía đang chạy trốn sẽ dẫm đạp lên gây tổn thương, hắn liền lao lời, trong màn sương khói lượn lờ, khó có thể thấy được gì, hắn nhớ lại hướng cô bé ngã xuống mà phi tới.
Gần như cùng lúc đó, bên cạnh Dương Phàm hình như còn có một bóng người, lướt tới cùng hắn, Dương Phàm giơ tay tìm kiếm, chạm vào xương sườn của cô bé, đang định kéo lên thì người kia cũng có hành động giống hắn, quơ lấy cô bé, tức thì chạm vào tay hắnbé.
Tay hai người chạm vào nhau, đồng thời cùng giật mình kinh hãi, Dương Phàm bỗng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong ánh lửa chợt lóe trong màn sương khói, đột nhiên chiếu sang dung mạo của đối phương, là Tạ Tiểu Man.
- Ầm.
Một chiếc xe pháo khác lại phát ra tiếng nổ lớn, hai người đồng thời vung tay áo, xua tan những đốm lửa và sương khói, đồng thanh nói:
- Đi!
Rồi phi về phía trước.
-Ngươi toàn gây tai họa, không biết an phận một chút nào cả.
Giang Húc Ninh bị Mã Kiều lôi kéo cả một đoạn đường, càng nghĩ càng buồn cười.
Mã Kiều chạy ngoằn ngoèo, vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
- Trời đất chứng giám, ngươi nghĩ rằng ta gây chuyện vì ngươi sao? Ta thật ra chỉ muốn chọc tức mấy nha đầu kia, thay huynh đệ mình giành chút thể diện, ta sao có thể biết những ống pháo đó lại nổ lớn đến vậy. Ngươi đã thấy qua loại pháo dễ cháy, tiếng vang lớn như vậy chưa?
Mã Kiều vừa chạy vừa càu nhàu, đang chạy thì đột nhiên dừng lại, kinh sợ kêu lên một tiếng:
- Nguy rồi.
Mã Kiều đột nhiên nghĩ ra, y chỉ mải lôi Giang Húc Ninh chạy như ma đuổi, không bận tâm tới Dương Phàm, cũng không biết giờ hắn thế nào? Mã Kiều biết Dương Phàm có võ công, thân thủ linh hoạt, không thể bị pháo nổ làm bị thương, tuy nhiên, nếu chẳng may, bị tên bán pháo bắt được, phải thay y bồi thường khoản này thì sao?
Ống pháo tuy rằng rẻ, nhưng mấy chiếc xe chở pháo nổ giá cả cũng không nhỏ, còn phải nói cả những chiếc xe đó đều đã cháy cả rồi.
Nghĩ tới đây, Mã Kiều lập tức dừng lại, quay đầu, gấp giọng nói:
- Không...!
Một từ “không” vừa nói ra, Giang Húc Ninh dừng bước không kịp liền đụng tới, nhào vào ngực y, môi nàng chạm vào môi y, Mã Kiều chỉ thấy đầu môi hơi xót, nghĩ rằng đã đập rất mạnh, thế nhưng lại lập tức cảm giác thấy một đôi môi mỏng manh đang đặt trên môi mình, trong lúc nhất thời cả người đều cứng lại.
Y không phải là người thất lễ nhưng Giang Húc Ninh kia từ nhỏ đã là bạn chơi cùng lớn lên với y, y cũng không rõ đã coi Húc Ninh là tỷ muội hay là huynh đệ, tóm lại, dường như thân thiết rất nhiều, y từ trước đều không coi nàng là một nữ nhân, nhưng tới hiện tại, môi của nàng lại ở trên môi của y.
Hơi va chạm, môi đụng vào răng nanh, trên môi tê dần, miệng có vị tanh tanh, não của Mã Kiều còn chưa kịp phản ứng với việc bị đập vào môi, nhưng giờ phút này, vị tanh từ môi truyền tới, lại có cảm giác mềm mại, dường như, còn có chút hương vị ngọt ngào.
Mã Kiều theo bản năng duỗi đầu lưỡi, liếm liếm môi...
- AAAAA!
Giang Húc Ninh đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh y ra, trái tim đập mạnh, gương mặt ửng đỏ. Nếu nói tới lần đầu tiên tiếp xúc, đó chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng tiếp theo y lại liếm môi mình... cả người Giang Húc Ninh run rẩy..
- Quả nhiên rất ngọt!
Mã Kiều nếm một chút, đôi mắt mê mẩn trừng trừng dừng lại trên gương mặt Giang Húc Ninh, rồi đột nhiên đôi mắt trợn to:
- Ta - vừa hôn ngươi?
- Hắn - vừa hôn ta?
- A!
Hai người cùng lúc kinh sợ kêu lên một tiếng, đều tự quay đầu, tiến vào đám đông, trốn đi.
- Phanh… ầm~
Ống pháo vẫn tiếp tục nổ vang, mấy chiếc xe ngựa cũng dễ dàng bị thiêu rụi, khói thuốc súng bốc lên cuồn cuộn màung đen, từ những chiếc xe kia lan tỏa ra đường cái, khói bốc mù mịt, rất nhiều người bị khói làm cho ho khan, rơi nước mắt.
Mẹ của đứa bé gái kia vô cùng cảm tạ dẫn cô bé đi, thấy hiện trường hỗn loạn, Tạ Tiểu Man cũng rời khỏi, nàng quay đầu, liếc nhìn Dương Phàm, không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên.
Dương Phàm nhận ra được nha đầu này có chút bội phục kỹ thuật dẫn bóng và bao gồm các kỹ thuật đá cầu khác của mình, tuy nhiên, ánh mắt của nàng tràn đầy sự quật cường và tự tin, lần giơ ngón tay này, đã có ý tán dương mình, nhưng cũng không phải không có ý khiêu chiến, đó đúng là một tiểu nha đầu không chịu khuất phục.
Dương Phàm mỉm cười.
Lúc này, Thái Bình công chúa lại gặp phải phiền toái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...