Trịnh Âm vừa thấy Võ Tam Tư, lập tức dập đầu cúi lại, kêu khóc ầm ĩ.
Võ Tam Tư đến ngồi sau cái bàn dài, vốn cũng chờ Trịnh Âm cúi đầu bái lại nhưng không ngờ gã lại kêu khóc ầm ĩ. Nghĩ lại Võ Tam Tư thấy cũng phải, cái vị tài tử Hà Bắc mười bảy tuổi đã đậu tiến sĩ này quả thực cũng xui xẻo, chỉ vì không gặp được minh chủ, con đường làm quan cũng vì vậy mà lao đao, cho nên bổn vương đồng ý thu nạp gã, đây là gã vui đến phát khóc chứ gì?
Võ Tam Tư vừa mới nghĩ như vậy, quả nhiên Trịnh Âm ngửa mặt cười ha hả, Võ Tam Tư âm thầm đắc ý, mỉm cười nói:
- Trịnh ti hộ, vì sao vừa thấy bổn vương thì trước khóc sau cười vậy?
Trịnh Âm làm ra vẻ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là bệnh chung của các văn nhân hủ lậu nghèo kiết xác, hoặc là làm ra ngữ điệu khác thường, hoặc là tỏ thái độ ngông cuồng cũng chỉ là vì muốn cho chủ công chú ý mà thôi, vừa thấy Lương Vương cũng không kinh ngạc làm cho gã có chút thất vọng.
Trịnh Âm lau nước mắt, nói:
- Thần vừa thấy Đại vương liền khóc rống thất thanh, là vì tuy được Đại vương thu nhận, được Đại vương che chở, nhưng cây đại thụ che trời Đại vương ngài này không bao lâu cũng sẽ ngã, một khi Đại vương gặp phải bất hạnh, đến lúc đó thần không biết lại phải lưu lạc phương nào, cho nên khóc lớn.
Võ Tam Tư có chút không hài lòng, khinh thường nói:
- Trịnh ti hộ, lời nói này của ngươi cũng quá cường điệu đi?
T
rịnh Âm nghiêm mặt nói:
- Thần tuyệt đối không nói bừa. Thần xin hỏi Đại vương, với quyền hành của Đại vương hiện nay, so với Tắc Thiên nữ hoàng ngày xưa thì như thế nào?
Võ Tam Tư nói:
- Một trời một vực sao mà so bì được.
Trịnh Âm nói:
- Hiện giờ thì có thể, ví dụ như Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm, Kính Huy Chi lúc trước cũng không có quyền thế như hôm nay, chỉ dựa vào sự gan dạ của bản thân, ngang nhiên phế bỏ Tắc Thiên nữ hoàng. Mà nay bọn họ cầm giữ đại quyền trong tay, hô một tiếng trăm kẻ dạ thưa, lấn quyền cả vua, tuy Đại vương được thiên tử sủng hạnh, nhưng có thể có được uy phong như nữ hoàng ngày xưa sao? Đám Công Thần mài đao soàn soạt đều nhằm vào Đại vương người vậy. Tính mệnh của đại vương như sương sớm, còn tự cho là vững như Thái Sơn, thần không thể không khóc được sao?
Mặc dù Võ Tam Tư đối với Công Thần đảng luôn luôn cảnh giác, nhưng cũng không đến mức như những lời nói của Trịnh Âm làm cho sợ hãi, ông ta trầm mặt hỏi:
- Vậy thì vì sao ngươi lại bật cười chứ?
Trịnh Âm ưỡn cái ngực nhỏ của gã một cái, ngạo nghễ nói:
- Bởi vì vi thần đi tới bên cạnh Đại vương, chỉ cần Đại vương đồng ý tiếp nhận chủ trương của vi thần, vi thần có một tiểu kế, có thể giúp cho Đại vương không còn lo lắng, nếu như Đại vương vững như thái sơn, vi thần cũng có chỗ để dựa vào dài lâu, sao có thể không cười?
Võ Tam Tư bật cười ha hả, vì đối phó Công Thần đảng, ông ta và đám môn hạ cũng không phải không từng bàn tính biện pháp, chỉ có điều vẫn không có biện pháp thỏa đáng, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chiêu bài được hoàng đế yêu thích như trước, từ từ mà đối phó với các thủ đoạn của Công Thần. Hiện giờ vị tài tử Hà Bắc này mặc dù có chút cố làm ra vẻ huyền bí, bất quá gã biết mình muốn gì, thật ra như vậy cũng có thể vì chủ chia sẻ lo âu.
Võ Tam Tư cười dài mà nói:
- Trịnh ti hộ có diệu kế gì, kính xin nói ra.
Lúc Trịnh Âm khi còn đang tìm cách nương tựa Võ Tam Tư, gã có từng nghe một tên “Bạn bè rượu thịt” có chút quan hệ với phủ Lương Vương nói qua về tình cảnh trước mắt của Võ Tam Tư, gã muốn được trọng dụng khi đến tìm nơi nương tựa Lương Vương tất nhiên phải có ấn tượng tốt, cho nên đối với tình cảnh của Lương Vương như thế nào, gã phải thật sự bỏ ra chút công phu mới được.
Cuối cùng khi cái người bạn rượu thịt kia buông xuống một câu "Không có ý định nói như vậy", gã thật sự nghĩ ra được một diệu kế, khi gã dùng danh nghĩa tìm đến nương tựa Lương Vương, làm lễ gặp mặt. Điều này đúng như định liệu trước của Trịnh Âm, gã nói:
- Sự tình quan trọng, kính xin Vương gia cho tả hữu lui ra.
Võ Tam Tư khoát tay, gia tướng tả hữu lập tức lui ra cửa, Thôi Thực khẽ mỉm cười, làm bộ cũng muốn rời khỏi, Trịnh Âm lúc này còn chưa được Võ Tam Tư tin tưởng hoàn toàn, còn người ta thì đã trở thành tâm phúc của Lương Vương rồi, nào dám đắc tội với cái người đã giới thiệu mình, vội vàng nói:
- Thôi viên ngoại xin dừng bước, kính xin túc hạ cùng tham tường.
Lúc này, cung nữ phụng lệnh của Vi hậu xuất cung kia đang ngồi trên một chiếc xe lừa, vội vàng chạy tới phủ Lương Vương.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Đối mặt với Tắc Thiên nữ đế vô cùng hùng mạnh, Trương Giản Chi quyết tâm liều lĩnh động thủ, đã thành công kéo vị nữ hoàng đế này xuống. Nhưng sau khi nắm quyền, không biết là lão cố kỵ điều gì hay là tâm tính bỗng dưng thay đổi, lão bắt đầu không quả quyết rồi.
Phải xử lý cả tộc Võ thị như thế nào, đám người Dương Nguyên Diễm và Kính Huy thì chủ trương giải quyết nhanh chóng, mượn xu thế Thần Long chính biến đại thắng, làm lại một lần nữa. Nhưng là người đứng đầu đảng Công Thần là Trương Giản Chi kiên quyết phản đối chủ trương này, lão phải đợi Hoàng đế hạ chỉ.
Mặc dù không có đạo thánh chỉ này, dựa vào thế lực hiện giờ của bọn họ cũng có thể tiến hành hành động, nhưng là người có công lớn, lúc còn là công tước sau khi bị người ta chụp mũ, so với lúc xưa hơn lúc nào hết lão lại càng quý trọng tiếng tăm, lão không muốn bị người ta lên án về nhân phẩm lẫn hành vi.
Đương nhiên, lão lựa chọn như vậy, không chỉ là bởi vì yêu quý thanh danh, hơn nữa lão cũng tự tin mình mạnh mẽ. Lão rất tin tưởng vào Hoàng đế mặc dù đối với một ít công thần ương ngạnh có chút bất mãn, nhưng Hoàng đế nể trọng cũng chỉ có thể là bọn họ.
Lão rất tin tưởng Hoàng đế không thể vứt bỏ cũng không có khả năng vứt bỏ một tay công thần đã giúp đỡ ông ta đăng cơ, rời khỏi bọn họ, thánh chỉ không được rời khỏi cung, cho nên mặc dù Hoàng đế khó xử, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn bọn họ, không đành lòng mà đem trảm Mã Tắc. Lão phải cầm trong tay thánh chỉ, đường đường chính chính tru sát Chư Võ.
Nhưng, sau khi biết được bọn họ đã mài đao soàn soạt, Võ Tam Tư lại hành động nhanh hơn bọn họ, nhất là khi được Trịnh Âm hiến kế, sau đó lại được cung nữ đưa tin, sau khi được biết nguy cơ không còn, Võ Tam Tư lập tức quyết định động thủ.
Võ Tam Tư muốn động thủ cũng giống như được Hoàng đế ủng hộ, nếu không thì ông ta chính là loạn thần tặc tử, Tương Vương đảng, Thái Bình đảng sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này, nhất định sẽ lợi dụng lúc Công Thần đảng và Lương Vương đảng lưỡng bại câu thương ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Nhưng nếu như bản thân Lý Hiển không quả quyết, thì ông ta đã có một "Hiền nội trợ", vị hiền nội trợ này đối với quyết định của Võ Tam Tư hết sức tán thành, mà Lý Hiển đối với vị hiền nội trợ này lại nói gì nghe nấy, vì thế, chính biến do tự tay Hoàng đế Lý Hiển chủ đạo lại bắt đầu rồi.
Một năm nay, vẫn là năm đầu Thần Long như cũ.
...
Chạng vạng, hôm nay tới phiên Dương Phàm trực ở các cung thất, nghe thấy ở Đoan môn truyền đến tiếng trống, liền bảo các quan coi cửa đóng cửa, các cửa cung lần lượt đóng cửa ầm ầm, bỏ lại từng tia nắng chiều ở ngoài cửa cung, toàn bộ hoàng cung lập tức trở nên yên tĩnh, trong không khí tràn ngập một mảnh tịch liêu.
Nơi nghỉ của Dương Phàm ở Huyền Vũ môn, hắn đang định trở về chỗ nghỉ chân, tổng quản nội thị là Tiểu Hải bỗng nhiên mang theo hai tiểu thái giám vội vàng tới nơi, vừa thấy Dương Phàm, hạ thấp người thi lễ nói:
- Đại tướng quân, nô tì tìm được ngài rồi, bệ hạ đang ở điện Tiên Cư chờ triệu kiến Đại tướng quân!
Dương Phàm hơi có chút kinh ngạc, hắn bảo đám người Nhâm Uy về Huyền Vũ môn trước, một mình cùng với Tiểu Hải đi điện Tiên Cư. Tiểu Hải là thân tín của Uyển nhi, đương nhiên đối với Dương Phàm cũng không lạ gì, Dương Phàm bước đi trước, cách hai gã tiểu thái giám sáu bảy bước, thấp giọng hỏi:
- Hoàng đế triệu kiến có chuyện gì không?
Tiểu Hải nhìn lướt qua phía sau, vẫn bước nhanh như trước, thấp giọng đáp:
- Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, trong hậu cung điều động rất nhiều người mới, có một số việc ngay cả nô tì cũng không được tham dự, lần này triệu kiến vì điều gì, nô tì quả thực không biết, tuy nhiên ở phía Thượng Quan Chiêu Dung cũng được cho biết tối nay không được rời cung rồi.
Dương Phàm nghe xong trong lòng bất giác căng thẳng, âm thầm cảnh giác.
Hai người tới điện Tiên Cư, Tiểu Hải đi trước một bước, tiến vào cửa cung, cao giọng bẩm:
- Hoàng thượng, Dương Phàm tới rồi.
Sau một lát, trong cung truyền ra âm thanh lanh lảnh của một tiểu nội thị:
- Truyền Dương Phàm tấn kiến.
Dương Phàm tháo kiếm xuống giao cho tướng quân đứng ngoài điện, bước vào điện, chỉ thấy Lý Hiển đứng ở phía sau cái bàn dài, đang cầm bút vẩy mực, nhất thời cũng không thấy rõ viết cái gì, vừa dõi mắt nhìn, bộ dáng có vẻ ung dung tự tại. Dương Phàm bất giác có chút không ngờ Hoàng đế lại nhàn hạ thoải mái như vậy, dường như không giống có đại sự gì phát sinh.
Lý Hiển đem bút đặt trên bút sơn, ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, cười dài nói:
- Đại tướng quân tới rồi, người tới, ban thưởng ghế ngồi.
Dương Phàm khẩn trương hạ thấp người nói:
- Trước mặt bệ hạ sao có chỗ cho thần ngồi.
Lý Hiển rời khỏi bàn cười nói:
- Ái khanh không cần khách sáo đâu..., ngươi là đại ân nhân của trẫm, không có ái khanh vốn không có trẫm hôm nay, mau mau ngồi xuống đi.
- Vâng! Thần tạ ơn bệ hạ.
Dương Phàm đáp ứng, vẫn không dám ngồi như trước, cho đến khi Lý Hiển ngồi xuống sau cái bàn, lúc này mới cúi người ngồi ngay mép cái cẩm đôn mà tự tay Tiểu Hải đưa đến.
Tư thế này cũng là có chú ý đấy, là lễ nghĩa của kẻ bề dưới tỏ lòng tôn kính kẻ bề trên, trong giao tiếp giữa lời nói và việc làm có quy định sẵn, ví dụ như ngồi như vậy chính là tỏ vẻ trong lòng còn có kính sợ đối với kẻ bề trên, hôm nay Hoàng đế triệu kiến không biết trong hồ lô đựng thuốc gì, Dương Phàm tự nhiên phải cẩn thận chút ít.
Lý Hiển thấy hắn quy củ cẩn thận ngồi xuống, hài lòng mỉm cười một chút.
Dương Phàm ra vẻ kính cẩn ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe thấy có tiếng hít thở cực kỳ nhỏ, Dương Phàm âm thầm ngẩn ra, ngưng thần cẩn thận xem xét liền phát hiện phía sau cây cột trong điện, trên xà nhà, tựa hồ cũng có vài tiếng hít thở cực kỳ nhỏ, nếu hắn không có nhĩ lực siêu phàm cũng khó mà phát hiện, Dương Phàm không khỏi âm thầm căng thẳng.
Lý Hiển cười hỏi:
- Dưới trướng ái khanh có Vạn kỵ, hiện giờ tổ chức như thế nào?
Hai chân Dương Phàm âm thầm dùng sức, một khi có biến, bất cứ lúc nào cũng có thể như chim ưng nhảy lên, nhưng hắn để tỏ lòng cung kính, tư thế ngồi vốn là khá khẩn trương, người bên ngoài cũng nhìn không ra điều lạ.
Vừa nghe Thiên tử hỏi, Dương Phàm vội hạ thấp người nói:
- Sau khi Thần được thánh dụ không dám chậm trễ, đặc biệt tuyển chọn các binh sĩ tinh nhuệ thông thường từ chỗ Bắc nha, Nam nha, lại chiêu nạp thêm các dũng sĩ từ các dân chúng trong sạch ở Trường An, hiện giờ tướng sĩ Vạn kỵ đã đủ quân số, lúc này đang tiến hành huấn luyện bọn họ.
Lý Hiển vuốt cằm nói:
- Tốt! Ngươi là công thần đã ủng hộ trẫm, lại đã từng cứu tính mạng của trẫm, trẫm đối với ngươi là tuyệt đối tín nhiệm. Lúc này đây, trẫm hứa cho ngươi thêm từ Thiên kỵ thành Vạn kỵ, chỉ là hy vọng ái khanh có thể nắm giữ lực lượng lớn hơn nữa, mới có thể làm việc thật tốt cho trẫm a.
Dương Phàm làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, nói:
- Bệ hạ ưu ái thần như thế, thần nguyện thịt nát xương tan, làm cánh tay đắc lực của bệ hạ, hết lòng trung thành, thề sống chết để báo đáp ơn tri ngộ của bệ hạ!
Lý Hiển khoát tay, thở dài nói:
- Ái khanh trước có công cứu giá, lại còn có công theo ta, vẻn vẹn có một chút ban ân đã là ủy khuất ái khanh rồi..., làm sao nói tới ơn tri ngộ. Chỉ có điều, trẫm mặc dù là Thiên tử, lại cũng không thể nhất ngôn cửu đỉnh được, có lòng ban cho ái khanh, còn phải xem sắc mặt của hắn, có khóc cũng không làm được gì.
Dương Phàm "quả nhiên trúng kế", "kinh sợ giận dữ xuất hiện cùng lúc" mà nói:
- Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, nói là làm ngay, ai dám không tuân theo? Không phải là loạn thần tặc tử sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...