Đoàn người Võ Du Nghi dần biến mất trong gió tuyết.
Khoảng hai tuần hương sau, có một chiếc xe có tám cùng tám thị vệ từ trong gió tuyết đi tới.
Tám người thị vệ đều mặc áo lông, nhìn người rất to béo. Họ bình thản đi trên đường, tốc độ của chiếc xe cũng không nhanh, cứ như vậy mà tiến về phía Huyền Vũ Môn.
Người tuyết đang đứng ở trên thành bỗng nhiên cũng chuyển động. Tuyết trắng rơi xuống hiện ra thân hình mạnh mẽ của Dương Phàm. Dương Phàm bước nhanh tới cầu thang, mau chóng đi xuống thành, dừng lại thở một chút rồi trầm giọng ra lệnh:
- Mở cửa!
“Kétttttttttttt”
Cánh cổng nặng nề một lần nữa lại được mở ra. Những bông tuyết nhẹ nhàng bay vào, không biết từ khi nào, gió nhỏ đi, tuyết cũng đã nhỏ theo.
Khi cánh cổng hoàn toàn được mở ra, chiếc xe cũng đã tới cửa cung. Tám người thị vệ nhìn gần lại càng to béo hơn.
Dương Phàm đi trước dẫn đường, đưa chiếc xe đó đi vào trong. Các thị vệ gác ở Huyền Vũ Môn có chút khó hiểu. Đoàn người này vào trong cũng mà tướng quân cũng không kiểm tra, thậm chí còn không kiểm tra thân phận của người ở trong xe? Nhưng tướng quân đã làm như vậy thì đương nhiên họ cũng không nhiều lời.
Chiếc xe dưới sự bảo vệ của tám thị vệ vào trong cung liền dừng lại ở dưới tường hậu cung. Tám gã thị vệ đồng loạt bỏ mũ trùm đầu, lộ khuôn mặt ra, chính là tam nữ tướng phác thủ của Thái Bình công chúa.
Màn xe vừa vén lên, một mỹ nhân thanh tú duyên dáng mặc một chiếc áo lông màu đen đi ra từ trong xe. Nàng khoác một chiếc áo choàng da sóc lụa hoa phẩm xanh, ung dung cười khẽ, quyến rũ động lòng người. Cổ áo chồn bạc khẽ lay động trong gió, má lúm đồng tiền xinh đẹp lộ ra vô cùng kiều diễm.
- Nhị lang!
Thái Bình công chúa lên tiếng chào Dương Phàm. Khuôn mặt đang cười nhưng nụ cười của nàng lại có chút cứng nhắc, không biết là vì lạnh hay vì quá hồi hộp. Dương Phàm không khách sáo, nói luôn:
- Mau đi theo ta!
Chiếc xe được đưa tới một góc điện không có người để ý thì dừng lại. Thái Bình công chúa cùng với tám nữ tướng đi theo Dương Phàm, đi vòng qua trước cửa điện.
Trong đại điện trốn không, không bài trí đồ vật gì, rõ ràng là một cung điện bỏ không. Trên điện chỉ đốt một chiếc đèn, một bóng dáng xinh đẹp đang thong thả đi lại dường như có chút lo lắng. Dương Phàm đẩy cửa vào, gấp giọng nói:
- Tiểu Miêu! Công chúa tới rồi.
Chiếc xe treo cờ quan của tướng quân Lý Đa Tộ ra khỏi cung, đầu tiên là chạy nhanh trên phố Chu Tước, vội vã rẽ vào một phường, khi nó rẽ đông rẽ tây rồi đi ra khỏi đó thì trên xe đã không còn cờ quan nữa. Xe chạy thẳng về phía nam. Trong phường lại có mấy cỗ xe ngựa chạy nhanh theo sau, chia ra đi theo nhiều hướng khác nhau.
Một chiếc xe trong đó đi lại vòng vo cả nữa ngày ở trong thành. Thời tiết lúc này tuyết rơi lớn nên vô cùng lạnh, trên đường rất thưa người, cho nên rất dễ dàng nhận ra có phải có người đang theo dõi không. Chiếc xe đó sau khi xác định là không có ai theo dõi liền lặng lẽ đi vào phủ của Trương Giản Chi.
Ở cửa bên của Trương phủ sớm đã có người đứng đợi. Xe vừa tới liền mở cửa ngay để xe đi thẳng vào sân. Mấy gia nhân cầm chổi đi ra, vội quét sạch vết đất do bánh xe để lại trên đất từ ngõ đến cửa. Sau đó, cổng lập tức đóng lại, không có một tiếng động.
Khi xe đã đỗ ở trang viên phía sau phủ, hai người đi từ xe ra. Trong hai người đều không có Lý Đa Tộ. Họ là hai người đáng ra giờ này đang phải ở trong cung là Tể tướng Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy.
Hai người không nói lời nào, lạnh lùng đi về phía công đường. Mọi người sớm đã tập trung đông đủ ở công đường. Tướng quân Võ Lâm Vệ Kính Huy, Lý Trạm, Hoàn Ngoạn Phạm cùng với Tư mã Viên Thứ Kỷ của phủ Tương Vương đều đã ở đó. Mọi người đều không ai ngồi ghế, đều đang bất an đứng ngồi không yên. Vừa thấy hai vị Tể tướng vào, mọi người liền vui mừng chào đón.
- Trương tướng công! Thôi tướng công!
- Tốt rồi, tốt rồi. Hai vị Tể tướng đã trở lại.
- Có hai vị chủ trì đại cục, đại sự có thể thành công rồi!
Tư mã Viên Thứ Kỷ của phủ Tương Vương không để ý đến mọi người, hưng phấn nói thao thao bất tuyệt, bước về phía trước, vội hỏi Trương Giản Chi:
- Trương tướng công, có mang được đồ về không?
Trương Giản Chi gật gật đầu, lấy từ trong thắt lưng ra một tờ giấy được gấp cẩn thận. Viên Thứ Kỷ mở tờ giấy ra, trên giấy là văn tự và một dãy số phức tạp, còn có mấy hàng là những văn tự mới viết.
Viên Thứ Kỷ nhìn rõ dấu đỏ của hai vị Tể tướng Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy đóng trên tờ giấy, vui vẻ gật đầu, gấp tờ giấy lại, cẩn thận để vào trong ngực, nói với Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy:
- Hai vị Tể tướng, Vương gia đợi đã sốt ruột rồi, Thứ Kỷ xin được cáo từ!
Trương Giản Chi trịnh trọng gật đầu. Thôi Huyền Huy nói:
- Thứ Kỷ, đi đường cẩn thận!
Viên Thứ Kỷ vội vã đi ra ngoài. Công đường liền trở nên yên tĩnh, mọi người đều chăm chú nhìn Trương Giản Chi. Trương Giản Chi tóc trắng xóa, từ từ nhìn mọi người một lượt, chỉ thấy vẻ mặt của mọi người có vẻ hồi hộp, có vẻ hưng phấn, có chờ mong, có lo lắng, duy chỉ không có sợ hãi, lão vui mừng mỉm cười.
Lão nghiêm nghị, giọng nói trầm xuống nhưng mạnh mẽ:
- Các vị, thành bại sinh tử, chính là ở ngày hôm nay!
Thôi Huyền Huy chắp hai tay lại giơ lên không, trầm giọng nói:
- Xin Tiên đế trên trời có linh thiêng phù hộ.
Đám người Kính Huy vẻ mặt kích động cùng chắp tay, đồng thanh nói:
- Xin tiên đế trên trời linh thiêng phù hộ!
Trương Giản Chi cũng chắp tay giống mọi người nhưng không nói. Lão nhắm hai mắt, nghe mọi người cầu nguyện, dường như có khấn thầm điều gì đó. Sau đó chậm rãi mở đôi mắt già nua nhưng sắc bén kia ra, nhìn mọi người nói:
- Các vị, chia nhau ra hành động đi!
Một lát sau, phủ của Trương Giản Chi có mấy chiếc xe ngựa hoặc các nhóm người đi về các hướng.
********
Đại doanh của Kim Ngô Vệ có ba trạm canh gác, xếp theo hình chân kiềng. Mỗi trạm có mười người canh gác, ở trong doanh lập một tháp canh cao hơn mười trượng có thể quan sát trong vòng mười dặm.
Nhưng đó chỉ là khi trời quang đãng. Gió tuyết như vậy, hơn nữa lại sắp tối, khi Võ Du Nghi chạy tới gần tháp canh chưa tới 300 bưới mới bị lính gác ở trên tháp phát hiện ra.
Lính gác ở trên tháp phát tín hiệu. Binh sĩ ở trong doanh trại nghe thấy liền đi lên hỏi mới biết người đó là Đại tướng quân Võ Lâm Vệ, đương nhiên không dám cản. Họ vừa cho đi vừa dùng ánh sáng để phát tín hiệu cho phía sa doanh trại cảnh giác. Vì thế, khi Võ Du Nghi tới trước cổng, Võ Ý Tông đã đứng ở đó đón rồi.
Trời gió tuyết lớn như vậy, Võ Du Nghi không khỏi mang đầy một bụng oán khí. Nhưng vừa nhìn thấy Võ Ý Tông sớm đã đợi ở cổng, mỉm cười với bộ dạng chân thành, sự tức giận của Võ Du Nghi cũng tan biến. Nhưng y vẫn không nén được cơn giận nói:
- Tuyết lớn như vậy, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì mà tìm ta đến đây?
Võ Ý Tông cười ha hả nói:
- Đương nhiên là có chuyện rất rất tốt rồi. Ngươi đừng vì tuyết lớn mà oán giận huynh đệ. Chờ khi ngươi tới trước soái rồi sẽ hiểu rõ mọi chuyện, sẽ biết hôm nay ta mời ngươi đến đây là vì muốn tặng ngươi một thứ rất tốt.
Võ Du Nghi kinh ngạc, không nén được nghi ngờ hỏi:
- Có chuyện gì tốt mà ngươi lại nhớ ta?
- Nhìn xem, nói như vậy không phải là làm tổn thương người khác sao. Nhưng ta rất rộng lượng, không chấp nhặt với ngươi.
Võ Ý Tông cười dài nói, lại đánh trống lảng mà không nói chuyện rất rất tốt kia là chuyện gì, để cho Võ Du Nghi đi về phía trướng soái, khi tới trướng soái rồi, Võ Ý Tông bước trước hai bước rồi giơ tay vén màn trướng, cười nói:
- Xin mời!
Võ Du Nghi thấy Võ Ý Tông ra vẻ thần bí, buồn cười lắc đầu, xoay người bước vào trong. Võ Du Nghi bước vào trong trướng soái, liền cảm thấy ở trong trướng trống trơn, chỉ có một người đang ngồi ở ghế, cúi đầu nhìn thứ gì đó. Võ Du Nghi định thần nhìn lại, không khỏi giật mình, thất thanh kêu lên:
- Lương Vương!
Võ Tam Tư ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Võ Du Nghi liền cười nói:
- Đều là huynh đệ một nhà, gọi vương gia làm gì, khách khí rồi.
Võ Du Nghi mặc dù cũng là một thành viên của gia tộc Võ thị nhưng luôn luôn chỉ trung thành với một mình Võ Tắc Thiên. Bất kể là lúc trước Lương Vương Võ Tam Tư và Ngụy Vương Võ Thừa Tự tranh hùng, hay là sau đó họ Võ và họ Lý tranh đấu với nhau, Võ Du Nghi đều không đếm xỉa tới. Cho nên giao tình với các huynh đệ này rất cạn.
Bây giờ Võ Ý Tông đột nhiên mời Võ Du Nghi tới, không ngờ cả Lương Vương Võ Tam Tư cũng ở trong quân doanh của Kim Ngô Vệ, Võ Du Nghi liền đoán được sắp có chuyện lớn xảy ra. Y theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm, xoay người định lao ra khỏi trướng soái. Võ Ý Tông đứng cạnh cười, cũng không ngăn cản. Hơn mười binh sĩ cầm thương mặc áo giáp từ bên ngoài xông vào, đằng đằng sát khí vây quanh y.
Bởi vì mười mấy binh sĩ liên tiếp đi vào nên màn trướng chưa kịp bỏ xuống thì đã lại bị vén lên, Võ Du Nghi thấy rõ mấy tên thị vệ của mình đã đứng yên ở ngoài, người đã bị bao vây bởi không dưới mười thanh trường thương. Võ Du Nghi không khỏi thở dài, hiểu rằng: không đi nổi rồi!
Võ Du Nghi buông chuôi kiếm ra, xoay người lại lạnh lùng nhìn Võ Tam Tư hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì?
Võ Ý Tông cười hì hì đi tới cạnh y, tháo thanh bảo kiếm ở bên hông xuống, ném sang một bên, có một binh sĩ giơ tay bắt được. Võ Ý Tông nắm vai Võ Du Nghi, vừa đi về phía trước, vừa nói:
- Du Nghi à, chúng ta là anh em một nhà, có thể hại nhau được hay sao?
Võ Tam Tư cũng đứng lên rời khỏi bàn nói:
- Không sai! Chúng ta là người nhà họ Võ, phải đồng tâm hiệp lực để không bị người ngoài ức hiếp. Nhưng ngươi tới bây giờ vẫn không tin anh em. Bây giờ mời ngươi tới đây chính là vì sợ ngươi gây chuyện vào giờ khắc quan trọng. Cho nên ta với Ý Tông mới thương lượng một chút, cố ý mời ngươi tới đây!
Võ Tam Tư tới bên cạnh Võ Du Nghi, nắm tấy cánh tay của y, thân thiết nói:
- Đi, phía sau đã chuẩn bị tiệc rượu rồi. Huynh đệ chúng ta vừa uống vừa nói. Bí mật này chúng ta sẽ giải thích cho ngươi. Huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không tâm tình rồi…
Võ Tam Tư vừa nói xong, nhìn Võ Ý Tông một cái, kéo tay Võ Du Nghi về phía sau. Mấy tên thị vệ ở phía sau cũng theo sát không rời một bước. Hai người vừa mới rời khỏi trước soái, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn. Võ Du Nghi khẽ run rẩy, lập tức nghe thấy tiếng trống không dứt, nghe giống như tiếng sấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...