Say Mộng Giang Sơn

Xe ngựa của Phàm hướng về phường Long Khánh mà đi. Những tin tức gần đây xảy ra ở trong kinh thành đều được liên tục truyền đến xe của hắn, trên triều thì có những tranh luận gay gắt có liên quan đến hòa thân, bách tính nhân dân đương nhiên là không biết, họ chỉ quan tâm đến kết quả, mà Dương Phàm lại tự có được tin tức bàng con đường của hắn, hiểu rõ về thế lực, cách phản ứng của các phái.

Tin tức Tương Vương nóng lòng gả con gái đã lan truyền tới tất cả các ngõ ngách, Hiển Tông Nghiệp đã xác nhận thông tin này. Tương Vương một lúc gả liền bốn cô con gái, thông tin động trời như vậy làm sao mà có thể giấu được bất kỳ ai, việc này đã làm xôn sao, huyên náo dư luận. Nếu mà không biết chỉ có thể là những người trong đoàn sứ giả Thổ Phiên.

Đoàn sứ giả của Thổ Phiên được sắp xếp ở Tứ Phương quán, Tứ Phương quán là một phần của Lễ Bộ, có chức năng là tiếp đón sứ giả của các nước. Vì vậy trong Tứ Phương quán dù chỉ có một tiểu quan, một chấp dịch thì đều là nửa gián điệp. Những người này thăm dò, phân tích mỗi lời nói từng cử động, nhất cử nhất động của sứ giả nước khác đồng thời cũng phụ trách việc đề phòng sự thăm dò của những người này về tình hình trong nước.

Với sự đề phòng của bọn họ, đoàn người của Luận Di Tát vẫn không hay biết lúc này ở trường An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huống hồ Võ Tắc Thiên vì giúp đỡ Tương Vương kén rể, sau khi dời đô mà số cung nữ vẫn còn thiếu niên đã ở lại Trường An tuyển tú nữ. Trong thời gian này lão bách tính ở Trường An cũng đang bận rộn về việc kén rể, điều này đã che giấu một cáh hoàn hảo cho những động tĩnh trong phủ Tương Vương.

Dương Phàm đã nản với việc này, khẽ thở dài nói với Tiểu Man:

- Tương Vương có thể gả con gái cho Thổ Phiên, điều này là vô cùng có lợi cho việc củng cố địa vị của y, nhưng y lại vì hạnh phúc trung thân của con gái mà tự nguyện từ bỏ đi cơ hội này. Một vị hoàng tử trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà có thể làm tốt được điều này, đúng là không dễ chút nào.


Tiểu Man xúc động nói:

- Đúng, đây là điều mà nhiều người quyền quý không làm được, trong mắt bọn họ nữ nhi chỉ là một công cụ dùng để liên minh với các thế lực khác. Nhà quyền quý gả con gái, điều quan trọng nhất từ trước tới giờ không phải là việc liệu bản thân người nữ nhi đó có thích hay là không thích mà là cái gia tộc mà cô ta sắp được gả vào có giúp được gì cho việc củng cố địa vị cho gia đình mình.

Dương Phàm chầm chậm gật đầu, nói:

- Ừ, danh gia vọng tộc là như vậy, hoàng gia thì càng như vậy, đương kim hoàng Thái tử đến đương kim Hoàng thượng...

Dương Phàm bỗng nhiên nghĩ tới việc hoàng thái tử Lý Hiển sau khi từ Phòng Châu hồi triều đã vội vàng gả con gái, đem so sánh với huynh đệ của ông ta tính hiệu quả và lợi ích của việc Lý Hiển gả con gái là quá rõ ràng rồi.

Mặc dù đương kim nữ hoàng Võ Tắc Thiên lúc đầu gả Thái Bình công chúa cho Võ Du Kỵ liệu có phải không xuất phát từ mục đích chính trị?

Tuy là Võ Tắc Thiên đối vơi con gái của mình là hết lòng yêu thương, đối với nàng ta phong thưởng một cách hào phóng, đem bổng lộc của nàng tăng lên hàng thân vương, lại ban thưởng ruộng đất đất đai, nhưng tất cả đều có thể khiến Thái Bình không cảm thấy bị tổn thương về mặt tinh thần, tình cảm? Sự việc lần này đúng là có thể giúp Tương Vương nâng cao được tầm ảnh hưởng và địa vị, giúp y nắm bắt được những cơ hội tốt về chính trị, nhưng y lại dứt khoát từ bỏ đúng là thật hiếm thấy.

Trên đường, đoàn xe của Thượng Quan Uyển Nhi đang chậm rãi rời đi. Khi đã tiến vào trong thành đoàn xe của Uyển Nhi và đoàn xe của hắn không đi cùng nhau nữa, Uyển Nhi cùng với mẫu thân Trịnh Thị đi về nhà cũ của Thượng Gia phủ. Dương Phàm từ phía cửa sổ buồn bã nhìn theo đoàn xe của Uyển Nhi mỗi lúc một xa, nghĩ đến bản thân và nàng không thể gần nhau, giống như vì quá nhiều quan hệ thiệt hơn mà không khỏi ngán ngẩm thở dài.

*********


Ngày kế tiếp, Võ Tắc Thiên tại điện Lân Đức cung Đại Minh mở tiệc chiêu đãi sư giả của Thổ Phiên Luận Di Tát, đây chính là lần tiếp đón một vị sứ giả ngoại quốc quan trọng đầu tiên từ sau khi hoàng đế dời đô, có văn võ bá quan, đích thân Đoàng đế chủ trì cho nên vô cùng long trọng.

Trong một bữa tiệc sang trọng như thế này, đương nhiên là không thể thiếu khúc nhạc cung đình được. Khúc tấu đầu tiên là khúc “ Thái Bình nhạc”, Thái Bình nhạc cũng có tên là “Ngũ phương múa sư vũ” do hai vũ công mặc áo bào gấm hoa, ngũ sắc, đội vân quan, đi giày da đen, cầm sợi dây lướt qua vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ, mười người chia ra đóng năm con sư tử mạnh mẽ quay về một phương, nhảy ngẫu hứng theo nhạc, dưới điện còn có bài đồng ca “Thái Bình nhạc” của 140 người, tay chân nhịp nhàng theo điệu nhạc, cực kỳ hoành tráng.

Luận Di Tát nhìn thấy được điệu múa có bố cục hoàn chỉnh, âm thanh sôi động, vui tươi cho nên không kìm chế được bản thân nên cũng khoa chân múa tay theo, vội vàng đứng dậy và tâu với Võ Tắc Thiên:

- Bệ hạ, ngoại thần sinh ra ở vùng biên cương, không am hiểu về âm nhạc của Trung Quốc, hôm nay lại ngồi ở trên cao nhìn xuống nên không nhìn ra được được tiết tấu của điệu múa, xin bệ hạ ân chuẩn cho ngoại thần lui xuống để nhìn cho rõ.

Võ Tắc Thiên mỉm cười khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý. Luận Di Tát và phó sứ giả Thổ Phiên liền lui xuống đến gần đội vũ nữ. Bọn họ dựa vào cột rồng, ghé tai nói nhỏ với nhau, tán thưởng không ngớt. Văn võ bá quan ở trên điện nhìn thấy bộ dạng hai người này, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, thậm chí có người còn xì xào bàn tán, châm biếm.

Nhưng Luận Di Tát và phó sứ giả Thổ Phiên đứng ở phía dưới kia vẫn đang rất say mê thưởng thức, ngây ngất tán thưởng, dường như không bận tâm đến sự châm chọc của bá quan văn võ. Còn Dương Phàm đứng gác ở bên cạnh lại lạnh lùng nhìn hai người này làm trò, trong lòng nảy sinh sự nghi ngờ.

Hắn và Luận Di Tát đã từng gặp nhau ở Ngũ Trượng Nguyên, thế nên hắn hiểu rõ được Luận Di Tát là người như thế nào, tướng mạo thì thô lỗ, lòng dạ thì nham hiểm, mưu mô. Có thể là do Luận Di Tát thực sự chưa từng thấy qua một đại nhạc cung đình nào mà có cái không khí thì rộn rã, vui tươi, diêm y thì sang trọng, động tác thì đồng nhất, uyển chuyển và không khí thì trang trọng như thế này nhưng dù sao đi nữa thân là sứ giả của một nước, được quốc vương Thổ Phiên cử đi, thì nên biết tiết chế hành vi của bản thân đặc biệt là những hành vi khiến cho người khác phải dị nghị. Thế nhưng y lại trắng trợn cư sử như vậy, ắt là phải có mưu đồ gì đó.


Một khúc Thái Bình nhạc xem ra vẫn chưa làm cho Luận Di Tát và phó sứ giả Thổ Phiên hài lòng, quay về chỗ của mình y liền tâu với Võ Tắc Thiên:

- Ngoại thần từ khi nhập cung luôn nhận được sự ưu ái của bệ hạ, ví dụ như hôm nay được được thưởng thức khúc nhạc hay như vậy, thật là không uổng một đời người. Ngoại thần thân phận thấp hèn, thực sự không biết nên báo đáp long ân như thế nào, chúc bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Thấy Luận Di Tát nói như vậy, mặc dù biết rõ là y đang nịnh nọt nhưng Võ Tắc Thiên lại vui mừng ra mặt, một người như bà mấy năm gần đây đã không uống một giọt rượu nào cũng phải bưng chén lên và nhấp một ngụm khá lớn.

Luận Di Tát lại tiếp lời:

- Người Thổ Phiên chúng thần luôn ngưỡng mộ văn hóa thượng quốc Trung thổ, hôm nay ngoại thần được quốc vương cử sang thượng quốc mạo muội kính xin Thánh chủ thiên hoàng đồng ý gả tôn thất hoàng nữ cho Ngô Vương, từ nay hai nước sẽ vĩnh viễn hòa hảo với mối quan hệ thông gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui