Say Mộng Giang Sơn

Cao Oánh và Lan Ích Thanh ở cửa hậu viện, bảy tám cung nga từ trong phòng tiến ra! Ra ra vào vào, khi thì nhớ tới cái này muốn lấy, khi thì đã quên cái kia muốn lấy, tựa như một đám ruồi bọ dường như đi loạn khắp nơi.

Điều này cũng không trách các nàng, các nàng vốn chính là một đám đại cô nương chưa lấy chồng, chưa hiểu việc này, hơn nữa sự tình phát sinh lại quá đột ngột, dĩ nhiên rối loạn cách thức.

Thượng Quan Uyển Nhi và Cổ Trúc Đình ở trên sân đánh cầu diễn xuất một trận điều khiển từ xa đặc thù.

Người đánh cầu là Cổ Trúc Đình, nàng chỉ có thể đóng giả ra sáu bảy phần giống, nhưng chỉ có thể đóng giả từ xa. Trong Du bích khinh xa có tường kép, thiết kế giống như đạo cụ dùng biểu diễn ảo thuật, có thể cho người ta sinh ra thị giác sai lầm, Uyển Nhi trước đó đã được giấu trong xe.

Cổ Trúc Đình giả bộ té ngựa bị thương, sau đó được đỡ lên xe, hai người liền liên kết trình diễn vừa mà “Thuật đổi đầu” tinh diệu - tuyệt luân, mọi người thấy thân mình là Cổ Trúc Đình đấy, mà đầu là Thượng Quan Uyển Nhi, kín kẽ, không có chút nào sơ hở. Cổ Trúc Đình trong khoảng thời gian ngắn vốn rất khó nắm giữ ảo thuật khó khăn lớn như vậy, nhưng nhu thuật và độn thuật của nàng rất tốt nên bù đắp điểm này.

Nhưng không gian của hòm tường kép xe dù sao cũng có hạn, Uyển nhi bụng đã to, thời gian ở trong xe quá lâu, nàng vốn là sắp tới kỳ sinh nở, đến lúc này không khỏi ảnh hưởng thai nhi trong bụng.

Hiện giờ thi triển hay – người giúp nàng đỡ đẻ vẫn là Cổ Trúc Đình. Cổ Trúc Đình y váy cũng không kịp đổi liền vội vàng ra trận, giờ phút này mồ hôi đã ướt đẫm.

Uyển Nhi là sinh bình thường, không nguy hiểm giống Tiểu Man lần trước, nhưng lần trước khi Cổ Trúc Đình giúp Tiểu Man đỡ đẻ chưa hề có chút quan hệ nào với Dương gia, người lớn cũng thế người nhỏ cũng vậy sống hay chết nàng đều không để trong lòng, chỉ cố làm hết sức thôi.

Lần này khác rồi, nàng đã là người của Dương gia, nếu hai mẹ con Uyển Nhi chẳng may có điều bất trắc, trách nhiệm sẽ thuộc về nàng. Bởi vì cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, hơn nữa tháng sáu thời tiết thực tại nóng lên, mồ hôi trán Cổ Trúc Đình tuyệt nhiên không ít so với Uyển nhi đang sinh nở kêu đau.

Dương Phàm và Trương Xương Tông ngồi ở dưới kệ cây nho trong viện, trên bàn bày biện rượu nho, sữa chua và nước ô mai giải khát, tuy nhiên Dương Phàm một ngụm không đụng.

Trước mặt Trương Xương Tông, Dương Phàm không thể biểu hiện ra thân thiết và lo lắng đặc biệt, nhưng lòng của hắn lại sớm bay vào bên trong, từ trong phòng mơ hồ truyền ra mỗi một động tĩnh, theo từng cung nga vội vàng ra vào thì lòng của hắn khi thì níu chặt, khi thì thả lỏng.

Trương Xương Tông chân bắt chéo, dùng cái kẹp bạc kẹp lên hai mảnh viên đá ném vào chén ngọc lưu ly, nhẹ nhàng lắc lắc mỹ rượu nho màu đỏ sẫm, nói:

- Cửa ải cuối cùng đã qua, hiện giờ Thượng Quan Đãi Chế đang sinh nở, chỉ chờ đứa nhỏ sinh ra, sẽ không có bất kỳ nhược điểm nào bị người nắm nữa.

Dương Phàm hướng về cánh cửa đang đóng nhìn một cái, không kìm nổi nói ra một câu trong lòng:


- Chỉ mong mẫu tử nàng bình an.

Trương Xương Tông khoát tay áo nói:

- Tuy rằng câu cách ngôn nói nữ nhân sinh con chính là qua cửa sinh tử, thế nhưng sẽ không trùng hợp phát sinh trên người Thượng Quan Đãi Chế đâu. Nhiều nữ nhân sinh con như vậy, không phải đều bình an vô sự sao. A đúng rồi! Nhị Lang ngươi nói, lần này có phải ông trời chiếu cố chúng ta hay không?

Trương Xương Tông đột nhiên vỗ bàn đá một cái, vẻ mặt hưng phấn. Dương Phàm không rõ y đột nhiên đang nói cái gì, có chút kinh ngạc hỏi:

- Ông trời chiếu cố chúng ta cái gì vậy?

Trương Xương Tông cười nói:

- Ngươi xem, hôm nay làm cho bọn họ tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Đãi Chế ngã tổn thương, nếu chẳng may Thượng Quan Đãi Chế không qua được thời điểm quyết định này, một xác hai mệnh, chúng ta dù sao cũng phải có một giải thích với bên ngoài? Đến lúc đó dùng lý do này, ha hả ngã xuống nội thương, lúc ấy không ai có thể nhìn ra cách nói này có khuyết điểm đấy?

Tuy Uyển nhi cùng y vô thân vô cố nhưng sao lại có thể nói ra lời nói lạnh lùng như vậy, Dương Phàm đang lúc trong lòng nóng như lửa đốt, nghe y nói lời khốn khiếp như vậy giống như nguyền rủa vợ con hắn chết sớm, trong lòng lập tức giận dữ, hai đấm nắm chặt, hắn cố gắng khắc chế, lúc này mới nhịn xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Trương Xương Tông tự thấy nói lỡ lời, lại thấy Dương Phàm không có chút nào đáp lại càng thêm cảm thấy mất mặt. Y cười gượng hai tiếng, đem chuyển hướng nói:

- Ta còn thực không nhìn ra Lý gia lại có nhân vật An Nhạc như vậy, không đơn giản nha, lại còn muốn hại ta, lúc này đây ta bình an vô sự, kế tiếp cô ta sẽ có việc phải lo rồi.

Dương Phàm lạnh nhạt nói:

- Vì một lời Lục Lang, Võ gia đã chết một con trai một con dâu, Lý gia đã chết một trai một gái, hiện giờ hai nhà Võ Lý đều nhìn ngươi như kẻ thù, Lục Lang vẫn còn muốn phiền phức sao?

Trương Xương Tông cười ha hả, ngẩng cằm, ngạo nghễ nói:


- Thù đã kết xuống, cho dù ta đồng ý bỏ qua, bọn họ đồng ý dừng tay sao? Quan trường và thương trường khác nhau, trên thương trường đó là hòa khí sinh tài, trong quan trường đó là hoặc là không đấu, đấu sẽ không lưu tình, đối đầu đấu đến hoàn toàn suy sụp, mới không có hậu hoạn.

Trương Xương Tông nhìn thoáng qua nửa gương mặt của Dương Phàm, lại hạ thấp thanh âm, nói:

- Ở trong quan trường muốn kết giao bằng hữu, lập trường cũng phải rõ ràng! Địch chính là địch, bạn chính là bạn, nếu chần chừ hai mặt, muốn một chân đạp mấy thuyền, kết quả cuối cùng nhất định bị giết chết trước.

Viên đá ở trong rượu dần dần tan, Trương Xương Tông hớp một ngụm rượu, âm thanh sung mãn nói:

- Hai người nếu muốn quyết đấu, nhưng trong đám người xem cuộc chiến đã có người lập trường bất minh, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm một đao sau lưng, ngươi lại không biết hắn sẽ đâm ai, song phương muốn nhất quyết thắng bại trước tiên cần phải thanh lý kẻ đó đã, ngươi nói xem có đúng không?

Dương Phàm không nghĩ gần đây Trương Xương Tông luôn luôn không có quyền mưu trí tuệ hôm nay lại nói lên như vậy, hơn nữa còn nói bóng nói gió mà lôi kéo hắn. Quan trường lăn lộn đã lâu, cho dù là mưa dầm thấm đất quả nhiên sẽ học được một ít gì đó. Trương Xương Tông hôm nay có lời nói này, đại khái là vì hai người bọn họ hôm nay liên kết xếp đặt An Nhạc công chúa, mà An Nhạc công chúa một vai chọn hai nhà, sau lưng là Lý thị và Võ thị, cho nên cảm thấy rất có cơ hội đem hắn kéo đến một bên bên mình.

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Người này so ra cũng không tệ. Nhưng, ngươi cho là người trên trận quyết đấu chính là cái người kia sao? Cái lôi đài này, không phải là người nào đều có thể lên được, có thể lên đài, chỉ có thể họ Võ hoặc là họ Lý, ngươi mới là người cần bị đạp ra khỏi trận trước khi song phương quyết đấu.

Dương Phàm không tiện đáp lại, hắn đang cân nhắc nên trả lời như thế nào những lời này của Trương Xương Tông, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Thụ Tiểu Miêu thở hồng hộc đứng ở cửa, hai má đỏ bừng như đào, cái trán mồ hôi rịn làm ướt mái tóc, hưng phấn lắp bắp nói:

- Sinh... Sinh rồi! Mẹ con bình an!

Một tiếng khóc trẻ con có lực cùng với những lời của Thụ Tiểu Miêu từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra. Khi Thụ Tiểu Miêu nói là hướng về phía Dương Phàm, cái nhà này ngoại trừ Trương Xương Tông, còn ai không biết Dương Phàm chính là cha ruột đứa nhỏ.

- Tốt! Tốt!

Dương Phàm nói xong, gần như muốn nhảy dựng lên hoan hô, nhưng chân hắn vừa mới khẽ nhảy, bỗng nhiên nghĩ đến Trương Xương Tông ở bên mình, vội lại cứng rắn nhịn xuống. Hắn muốn lập tức vọt vào phòng đi xem nữ nhân và đứa nhỏ của hắn, nhưng thân mình vừa mới về phía trước còn chưa như tên rời cung bình thường lao ra, lập tức lại nghĩ tới Trương Xương Tông.


Bất luận biểu hiện gì quá mức nóng bỏng, đối với hắn ở mà nói đều là không thích hợp, đều không phù hợp lập trường và thân phận của hắn hiện tại, nhưng hắn kích động tình cảm đã bộc lộ trong lời nói, thân hình đầu tiên là nhô lên, lại nghiêng, còn muốn ra vẻ bình tĩnh dĩ nhiên không thể. Dương đại quan nhân nhanh trí lúc này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thân hình hắn như chong chóng xoay tròn, liền cầm tay Trương Xương Tông.

Dương Phàm nắm tay Trương Xương Tông thật chặt, kích động nói:

- Quá tốt á! Chuyện Thánh nhân giao cho chúng ta rốt cục làm xong, ha ha ha Lục Lang, hiện tại ngươi có thể có cảm giác như trút được gánh nặng đúng không?

Trương Xương Tông nước mắt lưng tròng nhếch miệng, cố hết sức nói:

- Buông •••••• buông tay! Đau! Đau! Mau buông tay! Đau chết ta á!

Khi hai người từ Uyển nhi quý phủ đi ra, Dương Phàm hăng hái, hưng phấn nói với Trương Xương Tông:

- Hôm nay phó yến ở Bích Du Cung, bởi vì một trận lửa lớn, nên ăn uống không được ngon. Ngay sau đó ngược lại bị một phen gây sức ép, cả người mồ hôi hôi hám, ta cần về tắm một trận, đêm nay lại mời Lục Lang chè chén.

Trương Xương Tông vẫy vẫy bàn tay đỏ rực, nhe răng nhếch miệng nói:

- Được! Trương mỗ cũng phải đi về tắm rửa một phen, tối chúng ta gặp lại.

Hai người đều ở tại quý phủ Liễu Tuẫn Thiên, một ở đông giao viện một ở tây giao viện. Cách xa viện tử của Dương Phàm hơn mười trượng bên ngoài chính là chỗ ở Uyển nhi. Dương Phàm lao nhanh về viện tử nhà mình, một khắc không ngừng lại vượt tường ra, sau một lát hắn đã thở hào hển ra ở phòng ngủ Uyển nhi.

Trong phòng ngủ tuy rằng vẫn hỗn độn, nhưng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, Cổ Trúc Đình đứng trong phòng nhìn Dương Phàm, mỉm cười nói:

- Mẹ con Uyển nhi tỷ tỷ bình an.

- Ừ!

Dương Phàm mở miệng muốn nói cái gì, nhất thời cũng nói không nên lời, hắn chỉ biết mở hai tay, ôm chặt Cổ Trúc Đình một chút, khí lực lớn gần như khiến nàng thở không ra hơi, lúc này mới buông nàng nhìn lại phía giường, thấy Uyển nhi nằm ở trên giường, dung nhan có chút tiều tụy nhưng nàng đang cười ngọt ngào, cười vô cùng an tường, vô cùng thỏa mãn.

Dương Phàm bước qua, ngồi xuống bên giường, cầm tay nàng, tay nàng có chút lạnh, đặc biệt mềm mại. Cổ Trúc Đình khẽ mỉm cười, bước đi đi ra ngoài, thuận tay khẽ kéo tấm bình phong lại.


Dương Phàm đưa tay ra, yêu thương xoa xoa trán của Uyển Nhi, đã có người lau mặt cho nàng, nhưng mồ hôi vẫn rịn chảy ra, Dương Phàm bao hai tay của nàng hoàn toàn ở lòng bàn tay của mình, ánh mắt hơi hơi chuyển, liền thấy được đứa nhỏ trong tã lót.

Một miếng vải hoa bao, bọc lấy một đứa bé, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ nửa bàn tay lớn, đứa bé kia nhắm mắt lại, ngủ cực kỳ ngon, nằm ngay tại bên cạnh Uyển nhi, hai người một lớn một nhỏ, đan vào thành hai dòng nước ấm, bập bềnh trong lòng Dương Phàm.

Ánh mắt yêu thương Dương Phàm ở trên mặt đứa nhỏ lưu luyến hồi lâu, mới chuyển sang Uyển nhi, thấp giọng nói:

- Là con gái, con gái của chúng ta, trưởng thành nhất định xinh đẹp giống như nàng đấy.

Uyển Nhi dịu dàng nói:

- Cái này có thể làm thỏa mãn tâm ý của chàng.

Dương Phàm cười ha hả hai tiếng, lại khẩn trương im tiếng, sợ đánh thức con gái, hắn hạ thấp thanh âm, nhẹ giọng hỏi:

- Nàng thế nào rồi?

Uyển Nhi khe khẽ vỗ bụng, thấp giọng nói:

- Trong bụng trống trơn,

nhưng trong lòng tràn đầy.

Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên đồng thời khẽ cười, lại đưa ánh mắt hướng đến kết tinh tình yêu bọn họ.

Rất lâu sau đó , Uyển nhi thu ánh mắt dịu dàng từ trên mặ con gái, nói với Dương Phàm:

- Lang quân, đặt tên cho con gái của chúng ta đi.

Dương Phàm khẽ vuốt hai má của nàng, lại chậm rãi chuyển qua hai đầu lông mày của nàng, thấp giọng nói:

- Đại Nhi, tên là... Dương Đại Nhi đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui