Trương Xương Tông vẫn ở trong Thiên kỵ doanh, trong thiên kỵ binh toàn bộ đề là binh sĩ cấm quân tinh nhuệ, đồng thời hai ngàn thiết kỵ Trương Xương Tông mang đến cũng trú đóng ở đây, phương diện an toàn đương nhiên là phòng thủ kiên cố, chỉ là sự khô nóng trong quân doanh không cần hỏi cũng biết.
Kỳ thật, sau cuộc đại thanh tẩy kết thúc, Trương Xương Tông đã không cần thiết phải tiếp tục ở nơi này nữa rồi, ít nhất làm địa chủ Liễu Tuẫn Thiên hẳn là có ý tứ một chút, ví dụ như chủ động mời Trương Xương Tông vào ở trên đảo giữa hồ Long Khánh, tỏ thái độ tận tình của địa chủ, nhưng Liễu Tuẫn Thiên trước sau cũng không có động tác gì.
Hành động thận trọng không biết điều này của Liễu Tuẫn Thiên nhưng thật ra rất ý vị sâu xa đấy.
Lúc trước Liễu Tuẫn Thiên mời Dương Phàm đến ở trong biệt thự riêng trên đảo giữa hồ, cũng là bởi vì lúc ấy đang ở trong cuộc đại thanh tẩy khẩn cấp, Liễu Tuẫn Thiên nóng lòng muốn thể hiện thiện ý với Dương Phàm, kéo gần quan hệ với Hình Bộ Ngự Sử Đài, tránh liên lụy đến gã, bằng không gã sẽ không làm ra hành động thiện ý như vậy. Nguyên nhân chỉ có một, thế cục không rõ.
Liễu Tuẫn Thiên là người bên phe Thái hậu, trước khi Thái hậu biến thành Hoàng đế Đại Chu, gã đã đóng giữ Trường An. Hiện giờ vị Thái hậu này đã làm Hoàng đế được mười năm rồi, thời gian và không gian đã kéo khoảng cách của gã và vị nữ Hoàng đế kia ra xa, nghiêm chỉnh mà nói, gã bây giờ đã không còn được xem là tâm phúc tuyệt đối của Nữ hoàng rồi.
Liễu Tuẫn Thiên ở Trường An câu kết với thế lực quan lại địa phương, cũng âm thầm tạo thế lực của mình, chính là xuất phát từ loại cảm giác được nguy cơ này. Gã rất giảo hoạt, giống như một con Tuyết Hồ nhạy bén, triều đình hơi có chút gió thổi cỏ lay, là gã có thể ngửi được mùi vị khiến người ta bất an từ bên trong.
Gã ở Trường An xa xôi, nhưng hết thảy những chuyện xảy ra ở Lạc Dương gã đều biết rõ như lòng bàn tay, là đại thần đã từng nhận được rất nhiều tín nhiệm trọng dụng sâu sắc của Nữ hoàng, hiện giờ thành tên tay sai bị đem hầm kia, gã biết rất rõ. Cho nên gã vẫn cảm thấy bản thân rất may mắn có thể đóng giữ Trường An, nếu không gã cũng không dám đảm bảo ở trong sự biến hóa khó lường mưa gió chính trị gã cũng sẽ không xuống ngựa.
Hiện giờ, Trường An đột nhiên phải biến thành trung tâm chính trị toàn quốc, mà Hoàng đế dời đô đã ban tín hiệu chính trị là: Hoàn chính cho Lý. Liễu Tuẫn Thiên già đời giảo hoạt sao lại không tính toán cho tương lai của chính mình được?
Nữ hoàng đế đã quá già rồi, bà đã gần đất xa trời – đã mất đi lòng tin của những người nguyện chết đi theo bà, Liễu Tuẫn Thiên mỗi một bước đi, đều cần phải suy nghĩ cặn kẽ, cần suy xét đến những thay đổi của cục diện chính trị trong triều đình vài năm sau này.
Hoàng đế nhất định sẽ từ Lý gia hoặc Võ gia mà ra – Lý gia ít nhất có sáu phần cơ hội, Võ gia chí ít cũng có bốn phần cơ hội, những người khác thì không có khả năng mơ ước đến cơ hội ngồi vào đế vị, đây là phán đoán của riêng Liễu Tuẫn Thiên.
Hai huynh đệ nhà họ Trương đã đắc tội với cả hai nhà Võ Lý, cho nên Liễu Tuẫn Thiên không muốn tỏ ra thân thiết với y.
Vua nào triều thần nấy, hiện tại một chút sai lầm nho nhỏ, tương lai cũng có thể bị người ta lôi ra viết văn - Liễu Tuẫn Thiên đa mưu túc trí trong hoàn cảnh khó lường này đã tự định cho mình một câu châm ngôn tám chữ: Đãn cầu vô quá, bất cầu hữu công (Chỉ cầu không có lỗi, chẳng cầu có công). Bởi vậy, ngoại trừ Trương Xương Tông lúc mới tới Trường An gã đại biểu cho chính phủ Trường An mở yến tiệc đón tiếp một lần - từ nay về sau liền không biểu hiện gì nữa.
Nhìn thấy nhiều người vì để có thể nắm được càng nhiều quyền lực sau khi Hoàng đế băng hà, đều cùng quay ra a dua nịnh bợ vị sủng thần bậc nhất của thiên tử Trương Xương Tông, quăng hiến lễ trọng, Liễu Tuẫn Thiên đứng ở trong phủ nha kín cổng cao tường ở Trường An, chỉ cười lạnh đáp lại bằng một tiếng khinh thường, gã căn bản không có động tĩnh gì.
Thái độ của Liễu Tuẫn Thiên, kỳ thật đã biểu thị sự xa cách đối với hai huynh đệ họ Trương, nếu như Trương Dịch Chi ở đây, có lẽ có thể phân biệt rõ vài phần hương vị bên trong, nhưng Trương Xương Tông không được - y mỹ mạo vô song, cũng có tài cầm kỳ thi họa thi từ ca phú tài tình, nhưng y không hề có trí tuệ về chính trị.
Đối mặt với dòng người ùn ùn kéo đến nịnh bợ - Trương Xương Tông đã hoàn toàn không để ý đến Liễu Tuẫn Thiên, y tưởng rằng Liễu Tuẫn Thiên suốt ngày ru rú ở trong nhà, im miệng không nói gì là vì trong quan trường xảy ra nhiều việc như vậy, Liễu Tuẫn Thiên khó chối được sai lầm này - bởi vậy trong lòng lo sợ, hoàn toàn không ý thức đến chuyện làm người đứng đầu chính đàn trong số các quan, nhất cử nhất động của Liễu Tuẫn Thiên rốt cuộc có ý nghĩa gì.
May nhờ những người không ngừng đến Thiên kỵ doanh biếu tặng lễ yến, bằng không Trương Xương Tông căn bản không thể ở trong Thiên kỵ doanh thêm một chút nào nữa, đám người Hứa Lương, Mã Kiều, Hoàng Húc Sưởng dĩ nhiên lễ kính cũng tăng lên, nhưng những người thô kệch này không có chung đề tài nói chuyện với Trương Xương Tông, mà trong những người không ngừng đến viếng thăm thì văn quan và văn nhân chiếm số nhiều – Trương Xương Tông mới không còn phiền muộn như vậy nữa.
Gần trưa hôm nay, sau khi Trương Xương Tông vừa tiễn một vị khách ra về, quay về phòng đang tỉ mỉ ngắm nhìn đôi ngọc mã trong suốt long lanh vừa được tặng thì đột nhiên có người đến báo, nói Dương Phàm đến rồi. Trương Xương Tông vội vã sai người cất ngọc bảo rồi đích thân ra nghênh đón.
Dương Phàm vốn là thống soái thống lĩnh Thiên kị binh, đương nhiên không cần chờ người đến báo. Nghe nói hắn trở về, đám người Hứa Lương, Hoàng Húc Sưởng, Lục Mao Phong đều lần lượt đến diện kiến, vây quanh Dương Phàm vừa cười vừa nói cùng đi vào bên trong. Trương Xương Tông ra đón, nhìn thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Nhị Lang đã trở về! Không nghênh tiếp từ xa, thứ tội thứ tội.
Dương Phàm đùa đáp lại:
- Nói đến ta là chủ chỗ này, Lục Lang là khách quý của ta, vậy mà hôm nay lại để khách ra đón chủ, Dương mỗ mới chính là người thất lễ.
Trương Xương Tông bật cười ha hả, vội vàng nắm lấy cánh tay Dương Phàm kéo hắn cùng ngồi xuống.
Dương Phàm nói:
- Nay sức khỏe Dương mỗ đã tốt lên nhiều, nên cố ý quay về thăm bản doanh, đồng thời muốn mời Lục Lang đi Hồ Tâm đảo, ở đó tuy độ an toàn không bằng với nơi này nhưng phong cảnh lại đẹp gấp trăm lần, Lục Lang cả ngày ở trong quân doanh sống lẫn cùng đám người thô kệch này, không chê phiền muộn sao?
Trương Xương Tông đang suy nghĩ, còn chưa trả lời thì một gã người hầu bỗng nhiên đi vào, nhanh chóng bước đến bên ghé vào tai y nói mấy câu gì đó, sau đó đưa cho y một bức mật thư. Trương Xương Tông mở thư ra xem, trên mặt lập tức lộ ra thần khí cổ quái.
Dương Phàm hôm nay hạ mình đến đây, đã sai người chú ý hành trình hộ tống người ngựa nhóm Thượng Quan Uyển Nhi, biết bọn họ đã đến thành Trường An mới giành trước một bước đến gặp Trương Xương Tông, nhìn sắc mặt Trương Xương Tông, hắn biết ngay là thư do bên Uyển Nhi gửi tới.
Dương Phàm ra vẻ như không biết, cố ý hỏi:
- Lục Lang có chuyện gì khó xử sao, có cần Dương mỗ giúp một tay hay không?
Hành đông này của Dương Phàm hơi mạo hiểm nhưng hắn không thể không nói, nếu không giả sử Trương Xương Tông đã vượt qua hắn đem Uyển Nhi sắp xếp đến nơi yên tĩnh nào đó, hắn muốn gặp cũng khó. Mặc dù nói có thể lẻn vào nhưng cũng không phải là cách lâu dài. Trương Xương Tông ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm lại nhìn đám người Hứa Lương nói:
- Mời các vị tránh đi một chút, ta có đại sự muốn cùng Dương tướng quân thương nghị.
Mọi người nhìn sắc mặt y nghiêm nghị, mà ngay cả cách xưng hô với Dương Phàm cũng là cách gọi chính thống nên biết hai người họ thực có chuyện cần thương nghị. Mọi người lập tức lần lượt cáo lui, trong chốc lát đại sảnh không còn ai khác, ngay cả tên người hầu báo tin cũng đã lui ra ngoài.
Dương Phàm cười nói:
- Lục Lang thận trọng như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Xương Tông hạ giọng, thần bí nói:
- Người trong kinh đến rồi, Thượng Quan Đãi Chế tới rồi.
- Ừm.
Dương Phàm không cho lấy gì làm ngạc nhiên cười nói:
- Bệ hạ đã thông cáo thiên hạ, nói năm nay sẽ dời đô đến Trường An, còn nói phái Thượng Quan Đãi Chế tới đây trước cùng Lục Lang chuẩn bị công việc dời đô, Dương mỗ cũng đã biết chuyện này. Thượng Quan Đãi Chế tới rồi đâu có gì kỳ lạ, Lục Lang tới chào đón hết bậc lễ nghĩa là được rồi.
Trương Xương Tông cười ha hả, lắc đầu nói:
- Nếu chỉ là Thượng Quan Đãi Chế tới, ta hà tất phải có bộ dạng như vậy, tướng quân có biết Thượng Quan Đãi Chế rốt cục vì sao mà đến?
Dương Phàm thay đổi sắc mặt nói:
- Chẳng lẽ Thượng Quan Đãi Chế còn có sứ mệnh khác, vùng Quan Trung lại sắp gây sóng gió gì sao?
Trương Xương Tông không nén nổi hưng phấn, cầm mật thư trong tay chuyển qua nói:
- Nhị Lang mời xem.
Dương Phàm cố ý chối từ nói:
- Mật chỉ của bệ hạ, Dương mỗ không tiện biết.
Trương Xương Tông nói:
- Đây không phải mật chỉ, huống chi ngài lại không phải người ngoài.
Câu nói này có chút ý lôi kéo, Dương Phàm ra vẻ chưa nghe ra ý tại ngôn ngoại, giơ tay đỡ lấy mật thư của Trương Xương Tông vừa mở ra nhìn, sắc mặt liền lộ rõ kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...