Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm tinh lực quá thừa không chỗ giải phóng đành phải tìm thêm chút chuyện làm, nhưng làm như vậy kết quả là, mọi người nhất trí cho rằng Trung Võ Tướng quân bận bịu công sự, quá mức mệt nhọc cần tăng thêm số lượng bổ, vì thế Dương Phàm một ngày ba bữa bao gồm nước uống, đều không thể thiếu vật đại bổ.

Trưa hôm nay Dương Phàm vừa mới uống vào một chén thập toàn đại bổ thang, liền chảy ra máu mũi, rút kinh nghiệm xương máu Dương đảo chủ quyết định dùng hành động thực tế để chứng minh thân thể hắn đã khỏi hẳn, từ nay về sau không hề cần thuốc bổ, vì thế hắn dẫn theo đám người Nhậm Uy đi vào trên bãi cỏ, đầu tiên đánh một trận quyền.

Dương đảo chủ nóng lòng muốn Nhậm Uy đi lên, lãnh giáo một chút “Triêm Y Thập Bát Điệt” mà hắn lâu chưa tập luyện trên hồ, bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân rất đẹp, vạt quần dài liền với thắt lưng, váy dài hợp cùng áo ngắn. Thắt lưng nhỏ, bước chậm dãi, quả nhiên là phong tình vạn chủng, đẹp không thể nói.

Kỳ thật với trạng thái bây giờ của Dương đảo chủ, đến nhìn một đầu heo mẹ hắn đều sẽ cảm thấy thật sự quyến rũ.

Mỹ nhân còn ở chỗ rất xa, Dương Phàm thu đao, nhìn thẳng vào nữ nhân, nữ nhân kia khoan thai mà đi, cuối cùng đã tới gần, mặt mày như trăng non, chóp mũi như ngọc chùy, người rất xinh đẹp đẹp, có vài phần huyết thống người Hồ. Mặc quần áo cây thạch trúc thêu áo lưới, trên búi tóc còn cắm một đóa hoa tươi, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không phải Trúc Đình của hắn.

Dương Phàm thất vọng tràn trề, chỉ có thể nhìn không thể ăn thì có tác dụng gì?

- Tham kiến Trung Võ Tướng quân!

Mĩ nhân đi đến trước mặt cười thi lễ, trong lớp áo lộ ra da thịt hồng hào, lộ ra một khe mê người giữa lớp da trắng, vô cùng đẹp mắt.

Ánh mắt của Dương Phàm chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất, không ngừng nhìn xuống dưới, hắn bắt mình đem ánh mắt ấn định ở trên má lúm đồng tiền xinh đẹp của cô nương kia, ho khan một tiếng hỏi:

- Cô nương là ai?

Cô nương vừa nghe, trầm giọng mà nói:


- Nhị ca hiện giờ làm Đại tướng quân, liền không nhận ra người nhà!

Câu này vừa nói ra, ánh mắt mà đám người Nhậm Uy nhìn Dương Phàm có chút không bình thường.

Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Dương Phàm và cô nương quả thật không quen biết, sao lại nói như vậy?

Người ta cũng không sợ hắn, làm mặt xấu, cười hì hì nói:

- Ta là Thụ Tiểu Miêu, nhị ca dám nói thật là không quen người ta sao?

- Thụ Tiểu Miêu?

Dương Phàm nhíu mày, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên kêu lên:

- A, là muội à! Không phải là muội…

Thụ Tiểu Miêu vội vàng liếc mắt, Dương Phàm lập tức ngậm chặt miệng.

Dương Phàm nghĩ ra rồi, có thể nghĩ ra nàng, là vì tên của nàng rất đặc biệt.

Thụ Tiểu Miêu là cung nữ của Võ Tắc Thiên, lúc trước lúc Võ Tắc Thiên vẫn là Thái Hậu, nàng rất hay trực trong cung, lúc đó Dương Phàm làm tay thổi kèn trong cung, ngày nào cũng gác, bởi vậy mà quen Thụ Tiểu Miêu.

Có một năm mùa đông tuyết lớn, một người cung nữ tên Chu Nguyên Bảo đùa là Dương Phàm đầu trọc như hòa thượng, là nàng giải vây cho hắn, ai ngờ sau đó nàng cũng đùa giỡn hắn, lúc đó còn bọn Tạ Tiểu Man vốn có thành kiến với Dương Phàm nhìn thấy, bởi vậy sau đó còn hiểu lầm Dương Phàm sâu hơn.

Từ đó về sau Dương Phàm không có liên lạc gì với cô nương Thụ Tiểu Miêu này nữa, sau này bởi vì mỗi dịp Thượng nguyên, lúc các công chúa phi tần xuất cung xem đèn, luôn có cung nữ bỏ trốn, Võ Tắc Thiên cảm thấy ngăn chặn không bằng thả lỏng, mỗi năm đều chọn ra một tốp cung nữ thả ra khỏi cung, Dương Phàm còn tưởng rằng nàng sớm đã được thả về quê nhà rồi.

Dương Phàm thấy ánh mắt của nàng liền biết có nội tình, lập tức nói với đám người Nhậm Uy:

- Giải tán hết đi, ta có chuyện muốn nói với vị cô nương này.

Đám người Nhậm Uy lập tức giải tán, mọi người vừa rời đi, Dương Phàm liền nói:

- Tiểu Miêu cô nương, thật đúng là con gái mười tám thay đổi, nếu muội không nói, Dương mỗ đúng là không nhận ra muội.


Một câu nói xóa bỏ sự ngượng ngùng, Dương Phàm lập tức nói:

- Cô nương bây giờ còn làm việc ở trong cung không?

Thụ Tiểu Miêu gật gật đầu, trầm ngâm nói:

- Người bên cạnh thánh nhân, nào có thể dễ dàng xuất cung. Dương tướng quân…

Thụ Tiểu Miêu đảo mắt rất nhanh về mọi phía, Dương Phàm hiểu ý, lập tức nói:

- Yên tâm, người trên đảo này, đều đáng tin.

Thụ Tiểu Miêu gật gật đầu, lúc này mới thò tay vào ngực, lấy ra một vật, thấp giọng nói:

- Bức mật hàm nay, mời tướng quân xem!

Thứ này không để ở trong tay áo, mà là giấu trong người, đủ thấy tầm quan trọng của nó, mà nàng lại là người bên cạnh Võ Tắc Thiên, Dương Phàm bất giác trở nên thận trọng, đối với đường cong của nàng lúc nàng đưa tay vào ngực, cũng chẳng thèm thưởng thức, đợi nàng rút thư ra, nhanh chóng đón lấy.

Dương Phàm vội vàng mở mật hàm, lập tức thay đổi sắc mặt.

Thụ Tiểu Man đương nhiên sớm đã biết nội tình, vừa thấy sắc mặt Dương Phàm, liền nói:

- Đều đã qua rồi, Đãi Chế theo thánh nhân đã nhiều năm, hơn nữa tình cảm với Thánh nhân còn sâu dậm hơn với các hoàng tử công chúa. Thánh nhân đã tha thứ cho Đãi Chế, thì sẽ không xảy ra chuyện gì phiền phức nữa, chỉ là, phải đảm bảo không có tin đồn nào truyền ra ngoài.

Dương Phàm vừa nghe liền biết, ngay cả tư tình giữa mình và Thượng Quan Uyển Nhi, Thụ Tiểu Miêu đều biết rất rõ, như vậy có thể nói, nàng nhất định là tâm phúc của Uyển Nhi, liền không che dấu, chỉ trầm giọng nói:


- Uyển Nhi đã đến Trường An rồi sao?

Thụ Tiểu Miêu nói:

- Đãi Chế sắp đến rồi, lúc gần tới Trường An, Đãi Chế cố ý trì hoãn hành trình, ra lệnh cho muội tự tay giao thư cho tướng quân!

- Ta biết rồi, lần này muội vất vả rồi, có cần ta phái người đưa về không?

Thụ Tiểu Miêu tự nhiên cười, nói:

- Không dám làm phiền tướng quân, người của muội đang chờ ta ở ngoài đảo rồi. Tiểu Miêu không dám chậm trễ, thư đã đến, muội xin cáo từ.

Dương Phàm trịnh trọng thi lễ với nàng, nói:

- Làm phiền cô nương rồi!

Nhìn bóng dáng Thụ Tiểu Miêu khuất xa, Dương Phàm khẽ thở dài. Hắn không ngờ, lúc trước trong Tam Dương Cung một đêm dài triền miên, Uyển Nhi lại có thai, hắn càng không ngờ được, Uyển Nhi muốn có con đến phát điên, lại dám mạo hiểm tính mạng để giữ đứa con lại, hơn nữa chuyện này đến tận khi Trần Ai Lạc Định nói lại với hắn mới biết.

Tuy rằng đó đều là những chuyện đã qua, nhưng nhớ lại vẫn khiến Dương Phàm hết hồn, lúc này hắn còn không biết chuyện trong cơn giận, Võ Tắc Thiên khiến Uyển Nhi bị thương. Dương Phàm chợt nhớ tới Uyển Nhi sắp đến Trường An, để cho Trương Xương Tông phụ trách sắp xếp. Lúc đó nàng ở đâu? Một thành Trường An to như vậy, muốn sắp xếp Thượng Quan Uyển Nhi ắt có chỗ.

Dương Phàm muốn tự mình chăm sóc cho nàng, Uyển Nhi đã phải hi sinh rất nhiều vì hắn, bây giờ đến danh phận cũng chẳng có, hắn không muốn để Uyển Nhi chịu uất ức. Lúc trước khi Tiểu Man sinh con, bị Khương Công tử bắt đi. Lúc A Nô sinh con, hắn lại không có bên cạnh. Lúc này đây, bất kể thế nào hắn cũng phải làm hết trách nhiệm của một người cha và một người nam nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui