Nghỉ một ngày thật sự không đủ, nhất là sau khi nói yêu, vì còn rất nhiều điều phải làm nữa.
Hai người bọn họ đợi trong nhà vệ sinh hơn hai tiếng, sau khi kết thúc mới cùng nhau đi tắm rửa.
Lộ Trạch trần truồng vọt vào phòng ngủ, tùy tiện mặc một bộ quần áo vào, vừa chạy ra phòng bếp vừa nói: “Đói chết mất đói chết mất đói chết mất…”
Lương Tiêu cũng mặc quần áo vào, cổ áo rộng làm cổ anh lộ ra ngoài, dấu vết tối hôm trước vẫn chưa mờ bây giờ lại thêm dấu vết mới nữa.
Không có cách khác, Lộ Trạch bây giờ rất thích cổ của anh.
Anh mở một túi phô mai ra, cầm tới nhà bếp đút cho Lộ Trạch. Lộ Trạch ăn rất nhanh làm Lương Tiêu cũng phải đút nhanh theo.
Lộ Trạch phồng má nói: “Vừa nãy mu bàn tay anh dính nước rồi đúng không?”
Lương Tiêu sửng sốt một chút, vội vàng nhìn mu bàn tay mình, lại cố ý đưa cho Lộ Trạch xem “Không sao cả, đã đóng vảy rồi.”
Lộ Trạch hôn lên vết thương một cái, giống như phần thưởng, “Khỏi nhanh lắm.”
Lương Tiêu cười cười, Lộ Trạch chỉ huy nói: “Quên đeo tạp dề rồi, anh đeo giúp em đi.”
Lương Tiêu lấy tạp dề ra, Lộ Trạch cũng phối hợp xoay người lại, cúi đầu đeo dây tạp dề vào cổ, sau đó lại đưa lưng về phía Lương Tiêu để Lương Tiêu buộc nơ bướm.
Lương Tiêu buộc xong lại thuận tay ôm luôn cả người, hôn một cái sau gáy Lộ Trạch, lại cọ cọ nói: “Anh yêu em cục cưng.”
Đã không biết đây là lần thứ mấy rồi, mỗi lần Lương Tiêu nói Lộ Trạch đều cảm thấy tim đập rộn lên, mắt cậu cười lên thành một đường cong, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vẫn chưa xong à.”
Lương Tiêu thấp giọng cười nói: “Chưa xong, em yêu anh không cục cưng?”
“Yêu yêu yêu, yêu anh chết mất.”
“Hôn anh một cái.”
Lộ Trạch quay đầu lại hôn lên mũi Lương Tiêu một cái, “Được chưa nào?”
Lương Tiêu cũng hôn lại cậu, “Được rồi.”
Hai người bọn họ ăn cơm tối xong lại dựa người vào nhau ăn đào hộp, chỉ có một cái chén, một cái muỗng anh một miếng em một miếng qua lại.
Di động vang lên vài tiếng, Lộ Trạch hỏi Lương Tiêu, “Của anh hay của em?”
“Của em đó,” Lương Tiêu nói, “Của anh ở phòng ngủ.”
“Không muốn nghe.” Lộ Trạch nói, “Em muốn ăn nước, a ——”
Lương Tiêu đút cho cậu một muỗng nước, một giọt nước chảy từ khóe miệng xuống, Lương Tiêu vội vàng dùng ngón tay lau đi.
Lộ Trạch rút một tờ giấy, nhưng Lương Tiêu đã lấy đầu lưỡi liếm sạch rồi.
“Đệt,” Lộ Trạch cười lau tay cho anh, “Em phát hiện trước mặt em anh hoàn toàn thả lỏng mình luôn đấy.”
“Em không thả à?” Lương Tiêu hỏi.
“Cũng không như anh,” Lộ Trạch nói, “Ít nhất lúc ở trước mặt anh em cũng không đánh rắm nghiến răng ngáy ngủ móc cứt mũi gì gì đó đâu.”
Lương Tiêu cười ra tiếng, “Cục cưng, anh cũng đâu có đánh rắm nghiến răng ngáy ngủ móc cứt mũi ở trước mặt em đâu?”
Lộ Trạch xoa xoa mặt anh, “Không sao, dù anh đánh rắm nghiến răng ngáy ngủ móc cứt mũi hay gì đó thì anh vẫn đẹp trai, em không để ý đâu.”
“Yêu anh quá nhaaa——” Lương Tiêu kéo dài âm cuối ra.
Điện thoại Lộ Trạch lại vang lên, lần này không phải thông báo tin nhắn mà là cuộc gọi trực tiếp. Cậu vừa với lấy điện thoại nhưng cũng không quên nói với Lương Tiêu, “Đúng vậy đúng vậy, yêu anh lắm luônn….”
Nhìn tên người gọi Lộ Trạch dừng lại một chút, quay sang nhìn nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu lướt nhanh điện thoại của cậu nhìn nhìn, trên đó ghi Kiệt.
Anh chủ động nói: “Có cần anh tránh đi không?”
“Không cần,” Lộ Trạch giữ chân anh lại, “Alo, nghe Kiệt ơi.”
Giọng điệu của Tương Nghĩa Kiệt có chút sụp đổ, “Tao điên mất thôi Trạch ơi, mày mau nghĩ cách cho tao đi.”
Đã lâu rồi hai người bọn họ không có cuộc đối thoại tự nhiên như vậy, Lộ Trạch rất vui vẻ cười cười, “Làm sao vậy?”
“Mày còn nhớ Tiểu Mễ không? Là cô gái vẫn luôn theo đuổi tao đấy.”
“Nhớ chứ, cô ấy thì sao? Vẫn chưa tha cho mày à, mày bị cô ấy theo đuổi đến sợ luôn rồi à?”
Tương Nghĩa Kiệt nặng nề thở dài, một lời khó nói hết nói: “Không phải, bây giờ cô ấy không theo đuổi tao nữa rồi, là…”
Lương Tiêu nhìn nụ cười tươi trên mặt Lộ Trạch, lại đút cho cậu một miếng đào, Lộ Trạch cũng vô thức há miệng ra, cả miệng đã bị đào lấp đầy.
Lương Tiêu khẽ nhếch miệng lên.
“Thì là dạo này tao có đi tập thể hình đúng không, Tiểu Mễ vẫn luôn đi theo tao đến phòng tập, bọn tao nói chuyện bị người bên cạnh nghe thấy, anh ta còn chủ động nói có thể giả làm bạn trai của tao…”
Lộ Trạch nghe vậy thì lập tức phì cười, thiếu chút nữa là phun hết đào còn đang nhai dở trong miệng ra ngoài rồi.
Cậu vội vàng nuốt hết đào, che miệng ho khụ khụ, Lương Tiêu cau mày vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng hỏi: “Sặc rồi hả?”
Lộ Trạch lắc đầu, uống mấy ngụm nước rồi mới nói: “Được rồi, mày nói tiếp đi, sau đó thì sao nữa?”
Lương Tiêu không dám đút cho cậu ăn nữa, chỉ đi rót cho cậu một ly nước.
“Sau đó tao đồng ý thôi,” Tương Nghĩa Kiệt hối hận nói, “Lúc ấy tao cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng khiến cho Tiểu Mễ đừng thích tao nữa, nhưng ai ngờ…”
“Người kia thích mày?” Lộ Trạch hỏi.
“Ừ…”
Lộ Trạch cười nhận lấy ly nước Lương Tiêu đưa cho, cậu uống một ngụm nói: “Cho nên bây giờ mày vẫn bị người ta theo đuổi, nhưng từ nữ đổi thanh nam?”
“Đúng, con mẹ nó tao phục luôn rồi…”
Lộ Trạch cười cậu ta một lúc mới nghiêm túc nói: “Vậy anh kia có đáng tin cậy không? Nếu đáng tin cậy thì mày cứ thử đi.”
“Vãi, mẹ nó tao đi tập thể hình, không muốn yêu đương gì cả!”
“Ai chả được chứ,” Lộ Trạch nhìn Lương Tiêu một cái, “Lúc trước tao đi uống rượu cũng đâu có nghĩ sẽ yêu đương gì đâu.”
Tương Nghĩa Kiệt im lặng một lúc, bỗng nhiên nói, “Ê Trạch, nếu nói như vậy thì mày phải cảm ơn tao rồi, nếu tao không đưa mày đến quan bar thì mày cũng không thể quen Lương Tiêu nha.”
Lộ Trạch ngẩn người, “Có lý, nhưng đó là mày tự nói đó nha, tao không có ép mày đâu.”
Tương Nghĩa Kiệt cười thở dài, “Hai bọn mình rõ ràng không có duyên phận. Quen nhau nhiều năm như vậy cũng không so được với người vừa mới gặp, tao đây coi như làm một việc tốt.”
“Quá tốt luôn ấy chứ,” Lộ Trạch nói, “Nếu mày không ngại, tao với anh Tiêu mời mày một bữa.”
“Đừng đừng đừng, bây giờ tao vẫn còn hơi để ý á, một bữa này coi như mày thiếu tao, sau này ăn sau, mày nghĩ cách cho tao trước đi.”
“Hay tao hỏi anh Tiêu giúp mày? Dù sao người kia cũng coi như một nửa người trong nghề giống ảnh.”
“Cái gì mà trong nghề… ** má…” Tương Nghĩa Kiệt phản ứng lại mới cười một lúc.
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tiêu, Lương Tiêu nhướng mày vuốt mặt cậu, “Người trong nghề?”
Lộ Trạch giải thích qua cho Lương Tiêu nghe, anh cười nói: “Anh chỉ bị khách hàng theo đuổi, chứ chưa theo đuổi khách hàng bao giờ cả.”
“Chậc, cũng đúng, anh đã bị khách hàng nam đầu tiên theo đuổi được rồi.”
“Này này này, hai ngươi làm gì vậy,” Tương Nghĩa Kiệt xen vào nói, “Tao vẫn chưa cúp máy đâu.”
Lộ Trạch cười cười, cầm lấy tay Lương Tiêu: “Nói thật đó, nếu như người đó ok, mày cũng không thấy khó chịu thì cứ thử đi, sao phải từ chối làm gì.”
“Tao… Quên đi quên đi, tao xem lại đã.”
“Có việc gì cứ tìm tao, tao cũng coi như là gay có kinh nghiệm rồi.”
“Cút đi.”
Lộ Trạch cúp điện thoại xong vẫn cười, “Em cảm giác nó chắc chắn cũng có chút cảm giác với người kia.”
“Sao em nhìn ra được?” Lương Tiêu hỏi.
Lộ Trạch chẹp miệng, “Em cũng hiểu nó lắm đó. Nếu như không có một chút để ý nào thì nó sẽ không gọi điện hỏi em đâu, hỏi em tức là nó cần em khẳng định lại thôi.”
“Ồ, hiểu quá nhỉ.” Lương Tiêu lạnh nhạt nói.
“Ui, chua quá, chẳng lẽ vừa nãy chúng ta ăn phải sơn tra à.”
Lộ Trạch cầm hộp đào lên, xúc một miếng nói: “Nào nào, ngọt hơn một chút đi nào.”
Lương Tiêu cúi đầu ăn, vừa nhai vừa nói: “Không đủ ngọt.”
Lộ Trạch ôm lấy cổ anh rồi hôn một cái, Lương Tiêu ngăn cho khóe miệng đừng nhếch lên, vừa muốn tiếp tục nói không đủ thì Lộ Trạch như đọc được suy nghĩ của anh, điên cuồng hôn mấy cái lên môi Lương Tiêu, vừa hôn vừa nói: “Đủ chưa đủ chưa đủ chưa nào…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...