Cuối tuần Lương Tiêu vẫn đi làm, Lộ Trạch cũng không cần đi học, cuối cùng không bận rộn như trước nữa.
Thứ bảy cậu làm xong bài tập ở thư viện, chủ nhật hẹn Phương Địch lấy vòng cổ, tiện thể mời cô ăn bữa cơm để cảm ơn.
Lúc nhắn tin cho Lương Tiêu Lộ Trạch cũng có chút do dự, không thể nói cho Lương Tiêu chuyện chiếc vòng được, không biết anh có ghen không nữa.
Lộ Trạch: [Tiêu Tiêu cục cưng~]
Lộ Trạch: [Cục cưng Tiêu Tiêu ~]
Lương Tiêu: [Sao đột nhiên sến sẩm quá vậy]
Lộ Trạch: [Không sến]
Lộ Trạch: [Hôm nay anh cũng bận sao?]
Lương Tiêu: [Ừm, bận lắm, hôm nay em đừng tới đây, ngày mai còn đi học mà]
Lộ Trạch: [Hôm nay em có hẹn với bạn mới từ nước ngoài về, em mời cô ấy một bữa, có thể đưa cô ấy ra ngoài chơi nữa]
Lương Tiêu: [Cô ấy?]
Lộ Trạch cầm điện thoại cười: [Đúng vậy, con gái, lúc trước bọn em rất thân thiết]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lương Tiêu: [Chơi vui]
Đệt, này chắc chắn là đang ghen rồi.
Lộ Trạch đợi thêm một lúc, Lương Tiêu không nhắn thêm gì nữa. Cậu chẹp miệng, nhắn tin nhắn bằng giọng nói qua: [Tiêu Tiêu ——Đã nói là không được ghen trong im lặng rồi mà]
Lương Tiêu: [Được, anh ghen đó, em dỗ anh đi]
Lộ Trạch: [Bây giờ em còn chưa đi đã phải dỗ anh à?]
Lương Tiêu: [Vậy anh không ăn giấm trước, chờ em đi thì ăn]
Lộ Trạch: [Nói không ăn là không ăn? Xem ra giấm cũng không chua lắm nha]
Lương Tiêu: […]
Lộ Trạch cười nói: [Không đùa anh nữa, anh làm việc đi, em đi đây nhá]
Lương Tiêu: [Ừm]
Lộ Trạch: [?]
Lộ Trạch: [Lạnh lùng như vậy sao]
Lộ Trạch: [Ngay cả thơm thơm cũng không có luôn?]
Lương Tiêu: [Anh đang ghen]
Lộ Trạch: [Vãi]
Lộ Trạch: [Trâu bò đấy]
Lộ Trạch: [Chờ em không về anh lại ăn giấm sau, hiện tại thơm trước đi]
Lương Tiêu gửi cho cậu một icon một cái hôn nhẹ.
Lộ Trạch cũng nhắn lại một cái như vậy.
Vị trí nhà hàng hẹn với Phương Địch không dễ tìm lắm. Đã nhiều năm Phương Địch chưa từng về nước, không biết rõ đường, Lộ Trạch nói sẽ đi đón cô.
Cậu vừa mới đi đến cổng trường định gọi xe đã thấy Tưởng Nghĩa Kiệt cũng đang chờ xe. Cậu ta thay đổi nhiều tới mức Lộ Trạch cũng không dám đến nhận người quen.
“Kiệt.” Lộ Trạch gọi một tiếng.
Tưởng Nghĩa Kiệt quay đầu lại, nhướng mày, chủ động tới huých vai cậu một cái, “Lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt Lộ Trạch nhìn cậu ta có chút phức tạp, Tưởng Nghĩa Kiệt cũng cúi đầu nhìn nhìn chính mình, cười nói: “Làm sao vậy? Là do tao thay đổi quá nhiều à?”
Tưởng Nghĩa Kiệt đã cạo tóc ngắn, hình như còn nhuộm nữa, đứng dưới ánh nắng tóc có hơi xanh xanh, dáng người cũng khỏe khoắn hơn trước rất nhiều. Qua lớp quần áo cũng mơ hồ nhìn thấy đường cong, khí chất trên người cũng khác hẳn lúc trước.
Lộ Trạch nâng tay nhéo nhéo cánh tay cậu ta, “Luyện tập không tệ nha.”
“Cả ngày nghỉ đều ngâm mình ở phòng tập thể thao đấy.” Tưởng Nghĩa Kiệt nói.
Nhận thấy không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Tưởng Nghĩa Kiệt hắng giọng, “Trạch, trong khoảng thời gian nghỉ hè vừa rồi tao cũng đã nghĩ thông rồi, lúc trước… Có thể là do tao vẫn luôn để ý mày quá mức, nhưng vừa rồi bắt buộc bản thân phải không liên lạc với mày một thời gian dài, cảm giác cũng không có gì quá lớn lao cả.”
Lộ Trạch cười cười, “Nghĩ thông được là tốt rồi, sau này vẫn có thể liên lạc chứ?”
Tưởng Nghĩa Kiệt sờ sờ cổ, “Vẫn nên… ít liên hệ đi, đợi đến lúc tao hoàn toàn không còn suy nghĩ gì với mày nữa đã.”
Lộ Trạch gật gật đầu, “Thật ra mày có thể tiếp xúc thử với những người khác cũng được. Tiểu mễ theo đuổi mày lúc trước đó, còn đang theo đuổi mày nữa không?”
“Ồi” Tưởng Nghĩa Kiệt thở dài, “Vẫn đang theo đuổi đó, vô cùng bất chấp luôn, tao nói tao thích con trai nhưng vẫn không được.”
“…Đây là lấy cớ hay là sau này mày đều sẽ thích con trai vậy?” Lộ Trạch hỏi.
“Vốn chỉ là lấy cớ,” Tưởng Nghĩa Kiệt nói, “Nhưng dạo này tao nhận ra bản thân cũng chẳng có hứng thú với con gái, có thể sau này cũng không chỉ là viện cớ nữa.”
Lộ Trạch im lặng không nói gì, Tưởng Nghĩa Kiệt cũng biết cậu đang nghĩ gì liền vỗ vai cậu, “Không liên quan gì tới mày đâu, mày không cần phải tự trách. Nếu như bản thân tao không thích con trai thì dù có quen mày bao nhiêu năm thì tao cũng sẽ không thích mày đâu. Có thể dễ dàng thích mày như vậy, chứng tỏ tao cũng không thẳng lắm.”
Nghe rất có đạo lý, nhưng Lộ Trạch vẫn suy nghĩ rồi nhíu mày, “Dựa theo logic của mày, vậy tao cũng không thẳng lắm sao? Nếu không sao tao có thể dễ dàng thích Lương Tiêu như vậy chứ?”
Tưởng Nghĩa Kiệt sửng sốt một lúc, “Đệt… Mẹ nó mày đang xát muối vào lòng tao à? Được được được, mày bị Lương Tiêu bẻ cong, còn tao bị mày bẻ cong, thế đã được chưa? Nhưng cũng không phải mày chủ động, là tao không quá kiên định, gặp mày đã cong rồi. Mày không cần tự trách đâu, chắc là tao không có số phận làm trai thẳng rồi.”
Lộ Trạch nở nụ cười, xe Tưởng Nghĩa Kiệt gọi đã đến, cậu ta đẩy Lộ Trạch lên xe, “Đi, mày đi đâu? Nhường mày đi trước đó.”
“Mày đi trước đi,” Lộ Trạch nói, “Tao phải đi đón người.”
Tưởng Nghĩa Kiệt liếc cậu một cái, chẹp miệng, “Nói thẳng Lương Tiêu là được.”
“Không phải anh Tiêu, là một người bạn mới từ nước ngoài về. Tao có nhờ cô ấy mua quà sinh nhật cho Lương Tiêu, hôm nay mời cô ấy bữa cơm.”
Tưởng Nghĩa Kiệt nâng tay ôm ngực, “Không sao, tao đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi… Mày mua tặng Lương Tiêu cái gì vậy? Còn cố ý mua ở nước ngoài nữa.”
Lộ Trạch nhếch miệng cười, “Một cái dây chuyền bạc rất hợp với anh ấy.”
“Dây chuyền bạc? Lương Tiêu khá ngầu, đeo vòng cổ có bị ẻo lả quá không?”
“Chậc, dù mày không tin tưởng đầu óc tưởng tượng của mày thì cũng phải tin tưởng gu thẩm mỹ của tao chứ.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cười cười, “Đúng đúng đúng”
–
Sự thật chứng minh gu thẩm mỹ của Lộ Trạch vẫn rất tốt. Dây chuyền thật còn đẹp hơn trong ảnh, Lộ Trạch vừa nhìn đã muốn đeo ngay vào cho Lương Tiêu.
Phương Địch nhìn cậu, “Hình như tôi hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì rồi.”
Lộ Trạch cười cất dây chuyền đi, “Về Trung Quốc rồi, nói chuyện súc tích một chút.”
Phương Địch cười cười, “Cậu vẫn đáng yêu như hồi nhỏ.”
“Cậu xinh đẹp hơn lúc nhỏ rồi.” Lộ Trạch nói.
Phương Địch làm màu che ngực lại, “Cám ơn lời khích lệ của anh đẹp trai này. Không biết tôi xinh đẹp như vậy thì có thể may mắn được gặp bạn trai cậu không.”
“Vừa nãy anh ấy còn phải ăn giấu vì cậu đấy.” Lộ Trạch nói.
Phương Địch bày ra vẻ mặt được cưng mà sợ, “Thật vậy sao? Ha ha ha ha thật muốn gặp thử quá.”
“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ” Lộ Trạch cúi đầu nhìn điện thoại, “Anh ấy nhắn tin cho tôi này.”
Phương Địch tò mò đưa đầu qua nhìn, “Nói cái gì nói cái gì?”
Lộ Trạch đưa điện thoại cho cô xem.
Lương Tiêu: [Canh cá nấu dưa chua, cơm trưa hôm nay]
Lương Tiêu: [Chua lắm, không ngon]
Phương Địch ở nước ngoài quá lâu, sửng sốt một hồi mới hiểu ý của Lương Tiêu, “Anh ấy đang ghen sao? Ôi trời, súc tích quá cơ!”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Ám chỉ tôi đó.”
Cậu trả lời: [Em mới vừa ăn thịt ướp mắm chiên, cũng khá ngọt]
Lương Tiêu: [Anh cũng muốn ăn]
Lộ Trạch: [Được, lát nữa ăn xong em sẽ mua cho anh một phần]
Lương Tiêu: […]
Lương Tiêu: [Anh chọc em thôi cục cưng]
Lộ Trạch: [Em không chọc anh, thịt ướp mắm chiên ở đây siêu ngon, ngọt hơn giấm chua nhiều]
–
Lộ Trạch không nhắc đến chuyện sinh nhật với Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng bận rộn nên cũng quên luôn sinh nhật mình.
Ngày sinh nhật anh là vào thứ Sáu, Lộ Trạch biết Lương Tiêu đã quên nên cũng cố ý nói với Khương Tình và Tào Phi đừng gửi lời chúc sinh nhật đến anh sớm quá.
Kết quả Khương Tình nói Lương Tiêu chưa ăn sinh nhật bao giờ, Tào Phi nói không biết ngày mai là sinh nhật Lương Tiêu, lúc đó Lộ Trạch mới biết chỉ có cậu lo lắng nhiều thôi.
Nhưng lúc Lương Tiêu biết cậu đang chuẩn bị quà cho anh thì anh cũng không nhắc đến chuyện sinh nhật nữa, sau đó Lộ Trạch liền tự cho là Lương Tiêu đang hy vọng quà sinh nhật cậu tặng cho anh.
Không hy vọng cũng phải hy vọng, bạn trai anh muốn tặng thì tặng thôi.
Lúc đồng hồ vừa điểm 0 giờ, Lộ Trạch chịu đựng không chúc mừng Lương Tiêu, lúc nói chuyện cũng không hề đề đến nửa câu. Sau khi tan học cậu lập tức cầm quà đi đến tiệm bánh lấy bánh sinh nhật, sau đó đến thẳng nhà Lương Tiêu.
Bởi vì cậu thường đến nhà Lương Tiêu ở nên cũng có không ít đồ, nhìn có vẻ không gọn gàng như trước nữa nhưng cậu thích như vậy.
Như vậy mới ấm áp hơn, bữa bộn một chút mới có cảm giác là nhà, lúc trước thật sự là hơi hiu quạnh.
Trước tiên Lộ Trạch dọn dẹp một vòng trong nhà, bỏ quần áo Lương Tiêu chưa kịp giặt vào máy giặt, sau đó lau nhà hút bụi, đến lúc dọn dẹp xong cậu nhìn điện thoại vẫn không có tin nhắn của Lương Tiêu.
Lộ Trạch ngứa ngáy trong lòng, chỉ hận không thể gọi anh về ngay. Cậu lướt đi lướt lại rồi mới thoát khỏi khung trò chuyện, sau đó tắt nguồn điện thoại luôn.
Haizz, bạn trai đã là người của xã hội, không thể tùy hứng như vậy.
Sức lao động không đáng giá tiền, Lộ Trạch vừa trang trí vừa suy nghĩ, không biết hiện tại vất vả như vậy Lương Tiêu có nhớ công việc cũ không ta.
Một giờ 150 lận đó, chậc.
Nếu như tính từ lúc cậu với Lương Tiêu bắt đầu ở bên nhau, mỗi ngày tám tiếng, vậy Lương Tiêu đã tổn thất… Đệt, nhiều vậy sao. Cậu cũng có chút tiếc nuối thay Lương Tiêu.
Nhưng cũng không tính thiệt thòi lắm, dù sao anh có được một người bạn trai đẹp trai hiền lành lại còn hiểu chuyện như cậu rồi còn gì.
Lộ Trạch tự ngồi cười một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắn tin cho Lương Tiêu: [Tiêu Tiêu, có đang bận không?]
Nửa tiếng sau Lương Tiêu mới nhắn lại cậu: [Nhớ em]
Khóe miệng của Lộ Trạch không khống chế được lại giương lên.Những lời này dường như mỗi ngày hai người đều nói nhưng đều không thấy ngán.
Bởi vì thật sự nhớ đối phương, ngoại trừ nói đi nói lại thì cũng không còn cách nào khác nữa.
Lộ Trạch lập tức trả lời: [Em cũng nhớ anh, hôm nay nhiều người không?]
Lương Tiêu: [Trước mắt không nhiều lắm, không biết buổi tối có nhiều không nữa]
Lương Tiêu: [Ăn tối chưa cục cưng]
Lộ Trạch sửng sốt, cậu cũng quên mất luôn, thế mà cũng không có cảm giác đói.
Cậu có chút chột dạ: [Ăn rồi, anh ăn gì?]
Lương Tiêu: [Thịt nướng, nhưng không ngon như ở chỗ chú Lý]
Lộ Trạch: [Lần sau chúng ta lại đến quán chú Lý ăn]
Lương Tiêu: [Được]
Lộ Trạch do dự một lát, sợ Lương Tiêu thật sự quên mất luôn sinh nhật của mình nên cậu vẫn nhắc nhở một chút: [Tối nay em đến tìm anh, anh về sớm một chút nha, tốt nhất là trước mười hai giờ]
Một lúc lâu sau Lương Tiêu mới nhắn lại: [Cục cưng, trước mười hai giờ có thể không được rồi, hay là em đừng tới]
Vãi, thật sự là không nhớ chút nào!
Lộ Trạch hậm hực đánh chữ: [Phải về trước mười hai giờ! Em đã ở nhà anh rồi! Anh xem hôm nay ngày bao nhiêu!!!]
Một lát sau, Lương Tiêu gửi tin nhắn ghi âm tới: [Xin lỗi cục cưng, anh không nhớ hôm nay là sinh nhật anh. Anh sẽ nghĩ cách về sớm, em chờ anh]
Lộ Trạch: [Được]
Lộ Trạch gọi đồ ăn ngoài để ăn, ăn xong lại tiếp tục thổi bóng bay, trang trí phòng khách. Sau khi trang trí xong cậu mới luyện tập lại ảo thuật với không khí, bảo đảm sẽ không làm sai mới ngồi xuống sô pha, nhàm chán lướt lướt điện thoại.
Hình như từ khi yêu đương với Lương Tiêu, những chuyện khác với cậu đều trở nên rất nhàm chán. Những trò chơi, vận động, phim ảnh lúc trước cậu từng bị thu hút bây giờ cũng không còn hứng thú. Chỉ có Lương Tiêu mới có thể khiến cậu vui vẻ, không được gặp anh thì sẽ rất khó chịu.
Lộ Trạch nhìn bình luận ở dưới video của mình. Hai tháng gần đây số người hâm mộ tăng cũng nhiều nên rất nhiều người thúc giục cậu đăng video mới. Lộ Trạch bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Tôi cũng muốn đăng video mới lắm chứ, nhưng ngay cả anh Tiêu tôi cũng không gặp được…”
Lộ Trạch chờ dài cổ, hết ngồi lại nằm, từ nằm lại biến thành nằm vặn vẹo, cuối cùng vì hôm qua ngủ muộn quá nên cậu ngủ quên luôn.
–
Sau khi Lương Tiêu đã biết hôm nay là sinh nhật mình thì cảm thấy khá nôn nóng.
Anh với Lộ Trạch đã mấy ngày không gặp rồi, thậm chí cũng chưa nói được nhiều chuyện lắm, mỗi ngày chỉ hỏi mấy câu như ăn chưa ngủ chưa anh nhớ em thôi.
Không cần Lộ Trạch nói, ngay cả anh cũng có thể cảm giác được như vậy cũng khá nhàm chán, chắc chắn không đủ để thỏa mãn bạn trai anh.
Lộ Trạch chắc chắn rất chờ mong đến sinh nhật của anh, thậm chí còn chuẩn bị quà từ sớm, mà anh lại đến khuya mới có thể tan làm, hơn nữa còn có thể để lỡ sinh nhật của mình.
Lương Tiêu đi tìm Giang Hoành để xin phép, ăn ngay nói thật, hy vọng có thể tan làm sớm một chút. Giang Hoành cũng đồng ý ngay, còn phát lì xì cho anh, nói dạo này anh vất vả rồi, ngày mai có thể không cần đi làm.
Quán bar có nhiều việc, Lương Tiêu vốn không muốn nghỉ ngày mai nhưng nếu ông chủ đã tốt như vậy, chủ động cho nghỉ thì anh cũng không nói gì nữa.
Anh định xử lý xong hết công việc rồi mới về nhưng Lộ Trạch vẫn chưa nhắn tin cho anh. Anh nhắn cho Lộ Trạch trước mười rưỡi sẽ về nhà nhưng cậu vẫn chưa nhắn lại.
Khi biết anh Tần lại đưa người đến, Lương Tiêu mắng thầm một câu thô tục trong lòng, hy vọng lần này tên anh Tần này đứng làm gì để khiến anh gặp bạn trai muộn.
Anh không ra đón người, chỉ ngồi trong văn phòng dặn dò phục vụ, anh Tần cũng không cố ý tìm anh.
Tới hơn mười giờ, Lương Tiêu vừa xử lý xong công việc định chạy về, vừa ra khỏi thang máy đã gặp được một người phục vụ đang rất hoảng hốt, “Anh Lương, có người đánh nhau.”
Sắc mặt Lương Tiêu trầm xuống, cau mày hỏi: “Họ Tần?”
Phục vụ sửng sốt một chút, “A… Vâng, là ngài Tần đánh nhau ở trong phòng riêng.”
Lương Tiêu gọi điện thoại cho Giang Hoành, sau đó gọi bảo vệ đến phòng riêng của anh Tần.
Vừa đẩy cửa vào đã có một chai rượu nện qua, vỡ ra dưới chân Lương Tiêu làm ống quần anh cũng dính một chút rượu.
Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, anh Tần vừa vặn đang ngồi ở sô pha xem trò vui. Người do hắn mang tới đang đánh nhau với một người anh chưa từng gặp, lúc anh vào vẫn còn đang chửi.
“Con mẹ nó họ Tần kia mày bớt giả ngu đi, mày tưởng không ai biết mày tới đây làm gì sao? Anh Hoành không thèm để ý tới mày mà mày vẫn chưa biết đó là ý gì sao? Chưa từng thấy qua người nào mặt dày như vậy…”
Đệt, Lương Tiêu day day thái dương, lại là chuyện do Giang Hoành. Ngoài miệng thì nói ‘muốn yêu từ lúc bắt đầu’ nhưng lại đi trêu chọc không ít người, đúng là không hiểu nổi mà.
Anh thật sự không có hứng thú với mấy vòng yêu hận luẩn quẩn của mấy tên phú nhị đại này, hiện tại anh chỉ muốn mau về ôm bạn trai cục cưng thôi.
Lương Tiêu nhìn quét qua một vòng, mặt không chút thay đổi lạnh giọng nói: “Trong quán bar cấm đánh nhau, hiện tại tất cả mọi người đi theo tôi ra ngoài. Thập Tam cậu đi kiểm kê xem có bao nhiêu chén rượu và bàn ghế bị hư hỏng. Ngài Tần, ngài cần phải bồi thường hết số tiền này.”
Nói xong Lương Tiêu lại cúi đầu nhìn quần mình, nói thêm: “Đúng rồi, tính cả quần của tôi nữa.”
Thập Tam lên tiếng, lại đứng không nhúc nhích. Lương Tiêu liếc cậu ta một cái, Thập Tam nhỏ giọng nói: “Anh Lương, tay anh chảy máu.”
Lương Tiêu sửng sốt một chút, giơ tay lên nhìn thử. Trên mu bàn tay anh có một vết cứa, máu đã đông ở bên trên, chắc vừa nãy bị mảnh thủy tinh sượt qua.
Anh cũng không có cảm giác nhưng nếu bị bạn trai nhìn thấy chắc chắn cậu sẽ rất đau lòng.
Anh Tần đứng lên, đi lên phía trước hai bước. Hắn có vẻ hơi say, trào phúng nhìn Lương Tiêu, “Sao, tay cũng cần tôi bồi thường à?”
Lương Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, vừa định mở miệng thì phía sau liền truyền đến giọng nói của Giang Hoành, “Lương Tiêu là người của tôi, phải bồi thường cũng là tôi, không cần anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Tiêu:? Tôi không phải tôi không có mấy người đừng nói mò, may mắn cục cưng nhà tôi không có ở đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...