Trước sự cứng đầu của cô, Uông Hạc Đệ tức giận quát:
- Mau bỏ dao xuống cho tôi.
Phía bên ngoài, gã chú ruột đã mất kiên nhẫn, hắn liên tục bấm chuông và cho đàn em đập phá cổng.
Tình hình mỗi lúc càng thêm căng thẳng, hai vệ sĩ đang đứng gác bên ngoài cửa dinh thự cũng đi vào trong báo cáo:
- Bọn chúng nói nếu Uông tổng còn không mau giao cô gái tên Y Thoa ra thì chúng sẽ nổ súng.
Anh liếc nhìn cô một cái rồi cất bước đi ra sân, vừa đi vừa dặn dò vệ sĩ:
- Gọi thêm người đến ứng phó.
Lát nữa bọn chúng có thể sẽ làm càn mất kiểm soát.
Hai vệ sĩ vội gật đầu:
- Đã rõ!
Bước ra đến sân, Hạc Đệ bình tĩnh cho người mở cổng ra, Uông Binh Thành vừa tiến vào trong đã không ngừng mắng chửi:
- Mẹ kiếp, con ranh kia đâu rồi? Mày mau giao nó ra đây, nếu không thì đừng trách tao vô tình.
Thấy bên ngoài nhốn nháo, Y Thoa như chú thỏ nhỏ, lấp ló của phía sau cánh cửa để quan sát tình hình.
Triệu Tường nói nhỏ vào tay anh:
- Theo cách nói chuyện của chú ba, em nghĩ nếu giao thím nhỏ cho chú thì thím ấy sẽ nguy mất.
Hạc Đệ nghiến răng nói nhỏ:
- Nhưng nếu giữ cô ta lại, nhà của anh sẽ tan hoang.
Thực tế Hạc Đệ không sợ Uông Binh Thành, anh cũng chẳng nể nang gì băng đảng của hắn.
Nhưng có điều anh không muốn đụng đoin với hắn vì những chuyện không đáng, đặc biệt là vấn đề liên quan đến phụ nữ.
Anh thấy như vậy thật ngớ ngẩn.
Vì một người con gái xa lạ, chỉ vừa gặp tối qua mà để đàn em vệ sĩ xả thân đánh đấm, gây rối lớn chuyện ngay tại dinh thự, Hạc Đệ chỉ thấy vô bổ, huống hồ cô lại là vợ hợp pháp của Uông Binh Thành.
Vợ ai trả về nhà nấy, tốt nhất là thế.
Thấy hai anh em xì xầm to nhỏ, tên Uông Binh Thành dần mất kiên nhẫn:
- Sao hả? Bọn bây đang thách thức sự kiên nhẫn của tao à? Con nhỏ kia là vợ tao, là thím của bọn mày, giữ nó lại để làm gì, đừng lo chuyện bao đồng nữa.
Anh nhìn vào phía trong nhà rồi ngẫm nghĩ, hình ảnh cô gái nhỏ đứng khép nép sợ hãi sau cánh cửa phải chăng đã khiến Hạc Đệ thương hại?
- Lôi cô ta ra đây.
Triệu Tường sững sờ trước lời ra lệnh anh vừa nói với hai vệ sĩ.
Anh hai của cậu ấy có phải con người không? Sao có thể lạnh lùng, thờ ơ với một cô gái đến mức này, thật không thể tin nổi.
Cô bị hai vệ sĩ kéo ra ngoài, vừa nhìn thấy cô, Uông Binh Thành liền gằn giọng chửi rủa:
- Con khốn, mày dám bỏ trốn, còn theo Uông Hạc Đệ về đây.
Con đàn bà hư thân mất nết, để xem về nhà tao xử lý mày thế nào.
Mấy lời chửi rủa thậm tệ và đầy xúc phạm kia có đáng là lời của một người chồng dành cho vợ của mình? Hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Cô bị hắn đánh đập triền miên, chuyện gì buồn bực hắn cũng đổ lên đầu cô.
Hắn bị bệnh bất lực, chạy nữa khắp nơi nhưng không có kết quả, cô vô tội nhưng cũng bị hắn trút giận lên người.
Còn muốn bắt cô sinh con, một tên súc sinh khiến cô phải ghê tởm.
Uông Binh Thành tiến lên một bước, muốn tận tay lôi cô về.
Y Thoa hoảng sợ vội nắm lấy cánh tay Hạc Đệ rồi đứng nép sau lưng anh.
- Đừng...giao tôi cho hắn...tôi xin anh...
Thấy cô bám víu lấy đứa cháu trai, hắn càng nổi điên mà buộc miệng chửi rủa:
- Khốn kiếp, mày đang làm trò gì vậy? Đừng khiến tao phải mất mặt, mau qua đây.
Cô bấu chặt lấy cánh tay anh như đang níu giữ sự sống duy nhất của mình.
Hạc Đệ nhận ra cô đang rất run, tay đổ nhiều mồ hôi vì lo lắng, gã chú ruột đã mất kiên nhẫn, hắn lại tiến về phía cô gần hơn, đưa tay muốn chạm vào người Y Thoa để kéo cô về.
Cô khiếp sợ liền lùi nửa bước, tiếp tục nép sau lưng anh.
Bất chợt Hạc Đệ giơ ngang tay, tỏ ý ngăn cản hắn ta động vào cô rồi cất lời:
- Chú sẽ không làm hại đến cô ấy?
Hắn chau sát đôi mày rậm, ánh mắt hệt như hổ dữ đang săn mồi, nhìn chằm chằm vào đối phương đầy giận dữ.
- Nó là vợ tao, tao muốn làm gì nó cũng không đến lượt mày phải quản.
À, nhắc cho cháu nhớ, cô ta là thím của mày, ngoan ngoãn gọi thím và tránh ra để tao đưa nó về.
Thái độ ngông nghênh, lời lẽ cọc cằn, gương mặt lộ rõ vẻ ác tâm, anh đang tưởng tượng nếu giao cô cho hắn ta, Uông Binh Thành sẽ khiến Y Thoa sống không bằng chết.
Dù đã cố tránh xa phụ nữ, vậy mà anh vẫn bị cuốn vào chuyện khó xử, đứng ra bảo vệ một cô gái xa lạ.
Y Thoa nhút nhát, lời lẽ ủy mị, không ngừng nép sau lưng anh cầu xin:
- Đừng giao tôi cho hắn, tôi xin anh, xin anh mà...
Triệu Tường nhìn thấy biểu hiện của chú ruột thì cũng lo lắng thay cho cô, xem ra hắn ta không hề yêu thương người hắn nhận là vợ nên cô mới tỏ ra sợ hãi khi thấy hắn đến vậy.
Chờ đợi chỉ khiến Uông Binh Thành dần mất kiên nhẫn, hắn nhìn mấy tên đàn em rồi hất nhẹ cằm, ánh mắt liếc về phía cô, tỏ ý bảo chúng hãy mau bắt cô về.
Hạc Đệ có chút suy nghĩ, ngay khoảnh khắc cô sắp bị chúng lôi đi, anh đã giữ lấy cánh tay một tên đàn em của Uông Binh Thành:
- Tao chưa cho phép.
Chúng cười trêu chọc, ỷ thế có đại ca của chúng ở đây lại thêm hiện tại người của chúng kéo đến rất đông nêm đinh ninh rằng Hạc Đệ đang yếu thế.
- Nực cười, vợ của ông chủ, Uông tổng đây có quyền gì chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...