Họp lớp không thiếu chuyện để nói, nhất là những sự tích huy hoàng của bản thân ngày còn ở học viện.
Mọi người ai cũng ngà ngà say nên nói chuyện cũng hào sảng và chân thật hơn lúc vừa mới tới" Các cậu không biết đâu..
hic...!Lúc trước mình từng cảm nắng Vu nữ thần đấy" Tinh Mạt nấc một tiếng, ôm chai rượu trong lòng, đôi mắt tuy phủ sương mù nhưng đầy kiên địnhNữ sinh Tinh Mạt nghèo khốn khổ ngày xưa nay đã trở thành một bạch phú mỹ giàu có.
Thì ra thân phận thật sự của cô ta là thiên kim của một gia đình hào môn, nhưng bị người ta trộm long tráo phượng.
Bản thân mình thì trở thành cô gái nghèo nơi chốn quê cực khổ, còn con của người kia lại trở thành được công chúa chúng tinh phủng nguyệtSau khi tìm được con, cha mẹ ruột của cô đã cho cô gái kia một số tiền, tiếp tục nuôi dưỡng đến năm mười tám tuổi rồi ngừng chu cấp, tuy không phải con ruột nhưng sống với nhau mười tám năm, ít nhiều cũng có tình cảmAi cũng thấy tội cho cô gái kia, vậy Tinh Mạt thì thế nào?Đáng lẽ nên là công chúa được cha mẹ nuông chiều, các anh trai chị gái sủng ái, đằng này cô bị đày đến chốn quê nghèo khó, cả ngày đầu tắt mặt tối làm đồng áng, ban đêm mắt nhắm mắt mở đọc chữ, mong được cơ hội đổi đờiTrong những năm tháng tuổi trẻ đó, Tinh Mạt cũng từng bị đám Bạch Ngọc Thố bắt nạtHội Bạch Ngọc Thố không phải người tốt lành gì.Trước đây, Tinh Mạt thành tích thi tốt hơn cô ta, nên đi đâu cũng bị hội đó công kích, sau đó chuyển sang lớp khác.
Dù vậy, khi hội đó nhìn thấy cô cũng vẫn phải châm chọc một phen.Tinh Mạt có nỗi sợ hơi bản năng với hội Bạch Ngọc ThốKhi đó, một lần nguyên chủ Tịnh Nhã nhìn thấy Tinh Mạt bị một chị em trong nhóm của Bạch Ngọc Thố đổ nước bẩn lên người, chính thân cô đã tới cản lạiCô ngay lập tức báo cáo chủ nhiệm, thấy chủ nhiẹm không muốn giải quyết liền kiện thẳng lên nhà trường.
Nguyên chủ an ủi Tinh Mạt, đây là điều dịu dàng hiếm thấy của cô nàng này"Bọn họ cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Mọi người đều bằng tuổi nhau, họ có quá đáng hơn nữa thì có thể làm gì được? Nếu chúng ta bị công kích ở trường thì nhất định phải kiên cường phản kháng, không thể nhẫn nhịn cũng không thể tháo lui, bởi vì chúng ta càng sợ thì họ sẽ càng vui.
Họ có thể ức hiếp người khác, không phải vì họ mạnh hay họ giỏi đến mức nào, mà là vì họ lợi dụng tâm lý sợ hãi của chúng ta, khiến chúng ta tự nhiên trở nên sợ sệt.
Nếu thực sự không phản kháng được cũng không sao, nhưng nhất định đừng nhẫn nhịn, phải lập tức về nhà nói với bố mẹ, để người lớn ra mặt giải quyết."Nếu ngay cả bố mẹ cũng không chịu ra mặt, thế thì tìm đến cảnh sát, dù sao thì nhất định không thể yếu đuối để mặc người khác ức hiếpChỉ là một sự giúp đỡ tình cờ, nhưng Tinh Mạt vẫn còn nhớ đến ngày hôm nay, không tài nào quên đượcTinh Mạt cũng từng có ý nghĩ muốn bẻ cong Vu Tịnh Nhã, nhưng cô luyến tiếc không muốn phá hỏng phần giao tình này của hai ngườiBởi vì cô biết một đạo lý, nếu người mình không thích cứ lượn lờ bên cạnh mình thì hoàn toàn chẳng có cảm động gì cả, chỉ cảm thấy đối phương phiền phức muốn chết và còn không tinh ý mà thôiHơn nữa cô sợ người trong lòng sẽ khinh bỉ côMột cô gái lại đi thích một cô gái khác...Chuyện buồn cười thế nào chứ?Mọi người đều sốc trước thông tin này, chỉ riêng Mộc Di Ân đơn thuần mỉm cười, không quá đặt nặng lời cô ấy nói trong lòngAi mà không có tuổi trẻ?Áo sơ mi trắng, nụ cười toả nắng...Thời niên thiếu luôn có một người như vậy, dấu ấn dưới đáy lòng, hoặc là chậm rãi quên đi, hoặc là khắc cốt ghi tâmMộc Di Ân ngơ ngẩn với hồi ứcLúc đó, hình như cô cũng có một người như vậy, len lén giữ trong lòng, ánh mắt như lửa nóng luôn đặt trên người cậu, nhưng khi cậu nhìn đến lại cuống cuồng bày ra vẻ mặt bình thản như không có chuyện gìLúc giáo viên gọi tên cậu, cô sẽ phản ứng đầu tiênLúc có danh sách thứ hạng kiểm tra, trước tiên là kiểm tra tên cậu, sau đó âm thầm đếm khoảng cách giữa hai ngườiNgẫu nhiên được nói chuyện hay tiếp xúc cùng cậu sẽ vui vẻ cả ngàyCũng sẽ vì thấy cậu cười với nữ sinh khác sẽ buồn bã...Trong lòng các cô gái ít nhiều sẽ có một chàng trai như vậyThiện cảm nhẹ nhàng, một số đâm chồi, cũng có một số héo rũ, nhưng sẽ để lại dấu ấn trong lòngNhưng mấy chục năm trôi qua, cô dường như không còn nhớ rõ dung mạo của người xưa nữa, cũng chẳng còn nhớ rõ tên, chỉ là khi hồi tưởng lại vẫn còn cảm giác tim đập thình thịchThời thanh xuân ai không liều lĩnh?NhưngTuổi trẻ cuồng nhiệt, đều đã qua...Mộc Di Ân lắc đầu, tâm trạng liền trở nên phiền muộn, tự uống cạn ly rượuTuổi trẻ đã qua, hết thảy tươi đẹp đó đều nên đặt dấu chấm hết ở thanh xuân...Sau này nhất định phải sống tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...