"Thua." Người trên thính phòng không hẹn mà cùng đồng thanh, phòng ngự của đội Vương bát có thể được gọi là biến thái, gần như không ai có thể làm tốt hơn La Thành, nếu người khác rơi vào hoàn cảnh của họ, đã sớm không thể kiên trì qua đợt phòng ngự thứ hai.
Trên đài, không ai nguyện ý nhận thua.
Địch Cảnh điều khiển cơ giáp đại bàng từ trên cao nhìn xuống.
Diệp Tố ở phía sau sườn hắn.
Hắn không biết tại sao có gì đó thôi thúc trong lòng hắn, nghiêng nghiêng đầu, con mắt thứ ba nhìn thấy tinh thần lực của Diệp Tố.
Một cụm ánh sáng.
Tinh thần lực mọi người trong mắt Địch Cảnh đều là một cụm ánh sáng, không có gì kì quái.
Nhưng Địch Cảnh vẫn ngơ ngẩn, cụm sáng kia của Diệp Tố sáng đến chói mắt, hơn nữa càng lúc càng sáng, dường như tranh đua với hằng tinh trên bầu trời.
Con mắt thứ ba của Địch Cảnh khó phát hiện được mà chớp một cái, phảng phất như xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Không!
Tinh thần lực Diệp Tố quả thực đang không ngừng tăng trưởng! Ánh sáng rạng rỡ chói mắt đến mức Địch Cảnh không thể nhìn thẳng.
Loại tăng trưởng này khác với tập trung tinh thần lực càng lúc càng sáng ngời, lại càng giống một loại tấn cấp hơn.
Nếu phải dùng một hình tượng khác để so sánh, đó chính là La Thành hiện tại đang không ngừng tập trung tinh thần lực trên đao, Địch Cảnh thấy như một viên kim cương lấp lánh, La Thành lại ném thêm mấy trăm viên kim cương vào.
Nhưng nhìn DIệp Tố, tinh thần lực của hắn lúc đầu là một ngọn nến, lúc sau biến thành kim cương, mà hiện tại lại như một ngôi sao!
Đây không phải tăng về số lượng, mà là thay đổi về chất lượng.
Sao có thế! Địch Cảnh mở to mắt, cấp bậc tinh thần lực tại một khắc thức tỉnh kia đã chú định, cho dù thời kỳ sau có thể nhận được huấn luyện và dược vật ôn dưỡng, cùng lắm cũng chỉ có thể tăng lên một cấp bậc nhỏ, thiên phú cá nhân phải tốt hơn nữa cực kỳ dụng tâm thì có thể tăng lên nhiều nhất hai cấp bậc nhỏ, hơn nữa cấp bậc tinh thần lực càng cao càng khó tăng.
Giống như La Thành là cấp S, muốn tăng lên SS là không thể.
Diệp Tố từ B- tăng lên B thì còn có hy vọng.
Nhưng tình huống hiện tại là sao? Địch Cảnh khó mà tin nổi, lấy cảm giác nhạy bén của hắn đối với tinh thần lực, có thể phán định rằng Diệp Tố gần như trong nháy mắt ngắn ngủi tăng từ cấp B lên cấp S...!mà còn chưa dừng lại, Địch Cảnh nhìn về phía tinh thần lực La Thành, so với Diệp Tố, ảm đạm không ánh sáng.
Địch Cảnh sau cực độ khiếp sợ đã lấy lại được bình tĩnh, con mắt thứ ba mở to một chút, muốn thấy rõ tình huống Diệp Tố.
Lúc này Diệp Tố không hề nhận ra, giống như luyện tập tối hôm qua, hắn tập trung đưa tinh thần lực vào cơ giáp, hắn không nhìn những nút mà La Thành đã đánh dấu, hắn thậm chí không ý thức được hiện tại bản thân đang nghĩ gì, cơ giáp đã phát động công kích.
Một súng laser phổ thông, một tia laser phổ thông.
Lặng yên không tiếng động đi vào giữa lá chắn phòng ngự vững chãi như thạch bàn của đội Vương bát.
Trong phút chốc, như gió đêm thổi, im lặng không tiếng động, đội Vương bát phảng phất như nở hoa, sáu cánh hoa non mềm tranh nhau nở rộ, lại điêu tàn trong nháy mắt, tựa hồ chỉ cần có một cơn gió, sáu đài cơ giáp yếu ớt liền phiêu tán về bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm, âm thanh trời long đất lở nhắc nhở mọi người, đó không phải là cánh hoa mà là cơ giáp trọng lượng ngàn cân!
Thính phòng ồn ào đột nhiên an tĩnh, nụ cười treo trên miệng Christine hoàn toàn cứng đờ.
Đội trưởng Vương bát bởi vì sắp thắng, tinh thần đang phấn chấn tới cực độ, đột nhiên trời đất quay cuồng một trận, ù tai hoa mắt.
Hắn căn bản chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã ngất đi.
Bọn La Thành, Kỷ Gia Duyệt đang công kích đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngay cả Diệp Tố cũng không rõ nguyên do, tại sao lại dễ dàng như vậy?
Người duy nhất có thể giải thích chuyện gì xảy ra, Địch Cảnh lại nói không nên lời, giữa trán hắn xuất hiện một vết máu, hoảng hốt mất hồn mà nhìn chằm chằm Diệp Tố, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Cơ giáp đại bàng bỗng nhiên rơi xuống.
Tiếng gầm rú thật lớn kéo mọi người đang đờ đẫn hoàn hồn lại, Trương Diêu Phong biến sắc, vội vàng nhảy xuống cơ giáp, "Vợ vợ, cậu làm sao vậy?"
Bọn La Thành nào còn để ý đến đội Vương bát như đám chuột chết, đều tới xem xét tình trạng của Địch Cảnh.
Nhóm bác sĩ chờ ngoài sân cũng thực mau thu thập tốt dụng cụ tới trị liệu cho người bệnh.
Người trên thính phòng mờ mịt nhìn chằm chằm đội Vương bát rơi rớt tan tác trên sân, lại nhìn Thần chi đội hỗn loạn, lúc này mới phát ra âm thanh nghi hoặc, "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao kết quả đột nhiên biến thành như vậy?"
"Chẳng lẽ vừa rồi tôi ngủ quên? Tại sao vừa ngủ một giấc cả thế giới đều thay đổi?"
Nhưng mặc kệ ra sao, kết quả là Thần chi đội thắng.
Phương Trí Duy sửng sốt hỏi Christine: "Cậu có nhìn ra cái gì không?"
Christine hiện tại khiếp sợ không kém kẻ nào, đó là lá chắn do học phân của hắn đổi được, hắn đương nhiên biết rõ giá trị phòng hộ cường đại bao nhiêu, tính quá một vạn bước, La Thành cũng có thể có biện pháp phá được, nhưng cũng không thể là loại bẻ gãy, nghiền nát tuyệt đối này.
"Bọn họ gian lận!" Christine đột nhiên quát, nhưng rống xong mới thấy mình quá thất thố.
Ba vị trọng tài còn ở kia, bọn họ còn chưa nói cái gì, một cái học sinh năm ba nho nhỏ như Christine lại dám lên tiếng.
Nói thật, hiện tại ba vị trọng tài cũng kinh ngạc không định thần kịp, một màn vừa rồi thật quá sức tưởng tượng, kể cả bọn họ cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng máy rà quét biểu thị đội La Thành không đem theo bất kỳ vật phẩm vi phạm lệnh cấm nào, phù hợp luật lệ thi đấu.
Ba vị trọng tài nhìn nhau vài lần, đều phát hiện đối phương cũng giống mình.
"Chẳng lẽ đứa nhỏ hôn mê kia dùng cấm chiêu gì?" Một vị trọng tài nhỏ giọng suy đoán.
Cấm chiêu là biện pháp nhân loại sử dụng khi cùng đường để đồng quy vu tận với kẻ địch, có thể thường xuyên thấy được trên tiền tuyến, thường thường khi có binh lính bị Trùng tộc bao vây mà không có hi vọng phá được vòng vây liền lựa chọn thiêu đốt tinh thần lực, dù chết cũng phải phản công cắn địch nhân một ngụm.
Nhưng hiện tại chỉ là một trận thi đấu hữu nghị nho nhỏ, cần phải đánh cược mạng sống sao?
"Xem bác sĩ nói sao."
Trên thính phòng, rất nhiều người sau khi bình tĩnh lại cũng suy đoán như vậy, nếu không thì tại sao Địch Cảnh lại ngất đi.
"Quá liều mạng rồi." Không ít người líu lưỡi, đều đem ánh mắt tập trung trên người bác sĩ, trận đấu thật sự quá khúc chiết.
Địch Cảnh nhắm nghiền hai mắt, con mắt thứ ba trên trán đã biến mất, chỉ còn một vệt máu đã khô phía trên.
Nhìn đến đây, Trương Diêu Phong chấn động, "Vũ khí cụ tượng hóa của hắn bị thương? Sao có thể!"
Bọn họ quen biết Địch Cảnh nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy con mắt thứ ba của hắn gặp chuyện gì bao giờ.
"Bác sĩ, mau nói cho tôi biết, cậu ấy bị sao vậy!" Trương Diêu Phong vội vàng hỏi.
Bác sĩ làm như không nghe thấy, cẩn thận kiểm tra tình huống Địch Cảnh, kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn - nhịp tim, huyết áp, nhiệt độ cơ thể đều nằm trong phạm vi bình thường, không có nguy hiểm đến sự sống.
Thậm chí tinh thần lực, cũng chỉ là tình huống tiêu hao bình thường.
Bác sĩ trầm ngâm một lát, nghĩ đến vũ khí cụ tượng hóa đặc biệt của Địch Cảnh, đưa ra kết luận: "Hắn hẳn phải thấy được thứ gì đó thập phần kích thích, giống chúng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt trời thì đôi mắt bị bỏng rát vậy, không gì trở ngại, đừng lo lắng, dùng chút dược vật ôn dưỡng, muốn trị liệu cụ thể hơn cũng phải đợi sau khi hắn tỉnh lại mới phối hợp được với chúng ta."
Không phải cấm chiêu.
Trọng tài nhẹ nhõm thở một hơi, đồng thời lại càng nghi hoặc hơn, thế bọn họ thắng kiểu gì?
Bác sĩ bên kia cũng đã kiểm tra xong tình trạng đội viên đội Vương bát, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng toàn bộ đội viên đều bị thương rất nặng, cần hảo hảo dưỡng thương.
Bọn La Thành biết Địch Cảnh không sao, lực chú ý lại quay về sân đấu, đội Vương bát đều đã biến thành rùa chết.
"Chúng ta thắng?" Kỷ Gia Duyệt thật cẩn thận hỏi.
La Thành nhìn về phía trọng tài.
Ba vị trọng tài hai mặt nhìn nhau xong liền tuyên bố Thần chi đội thắng.
Nhưng thần chi đội lại cao hứng không nổi, thắng cũng không biết thắng như thế nào, thật sự rất nghẹn khuất.
Kỷ Gia Duyệt sờ sờ cằm suy đoán: "Các cậu nói xem, con mắt thứ ba đã nhìn thấy cái gì? Cái hắn nhìn thấy có phải là mấu chốt thắng lợi của chúng ta hay không?"
"Cũng phải đợi đến lúc hắn tỉnh lại mới biết được." Trương Diêu Phong vẫn lo lắng cho Địch Cảnh, không để bụng đến chuyện thi đấu.
"Tôi nói..." Diệp Tố mở miệng, dưới ánh mắt nghiêm túc của mọi người nói, "Có thể hay không, lá chắn của bọn họ là hàng nhái?"
Mọi người:......
Thi đấu kết thúc, người xem vẫn không hiểu gì, diễn đàn trường học tức khắc liền bùng nổ, ngay cả người các trường học khác cũng tích cực tham gia thảo luận, một trận chiến này, nghiễm nhiên đứng đầu bảng mười bí ẩn chưa có lời giải đáp của đại học Hoa Đô.
Các loại suy đoán ùn ùn không dứt, cũng có người giống Diệp Tố, hoài nghi lá chắn có sai sót, sau lại có bạn học ở bộ phận vệ sinh cầm mảnh vỡ lá chắn tiến hành kiểm nghiệm, kết quả là vừa nhìn số liệu lại càng thêm kinh sợ, giá trị phòng ngự một lần công kích có thể đạt tới một trăm vạn lăng, tích lũy thương tổn ước chừng một ngàn vạn lăng, là vũ khí phòng ngự tốt nhất tại khu đổi vũ khí của đại học Hoa Đô.
Điều này khiến cho trận chiến giữa Thần chi đội và đội Vương bát càng thêm thần bí khó lường.
"Đúng rồi, một người còn lại của đội La Sát là ai vậy?"
Có người hỏi một câu như vậy, không ai có thể trả lời được.
"Chẳng lẽ cậu hoài nghi hắn? Nhìn qua không giống có năng lực này."
"Chỉ là suy đoán thôi."
Khi tất cả giả thuyết đều không có khả năng chứng minh được, chỉ còn lại suy đoán hoang đường nhất là sự thực.
Christine đã sớm đem ánh mắt đặt trên người Diệp Tố.
Phương Trí Duy nhìn theo tầm mắt hắn, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
"Không rõ lắm." Christine lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Điều tra nguyên nhân thắng lợi của La Sát lần này một chút, phải điều ra rõ ràng mỗi người bọn họ, xem gần đây bọn họ có hành động kì quái gì, tôi nhất định phải tìm ra nguyên nhân!"
Nếu không hắn không thể ngủ yên.
Phương Trí Duy gật đầu nói được, "Anh họ tôi lúc trước còn giới thiệu Chủ Nhiệm Giáo Dục của trường cho tôi, tôi có thể nhờ hắn hỗ trợ lấy một số video phòng huấn luyện."
Bên kia, các đội viên đội Vương bát rốt cuộc tỉnh táo lại, biết được chính mình thế nhưng thua, như sét đánh giữa trời quang.
Đội trưởng khàn cả giọng mà gào thét với trọng tài: "Tôi không phục! Ông nói cho tôi tại sao lại là chúng tôi thua! Nhất định là La Sát sử dụng hàng cấm!"
La Thành mặc kệ bọn họ, nâng Địch Cảnh tới bệnh viện trường học.
......
Sau khi Hàn Nghiệp và Kỳ Hựu Cảnh trở về Hoa Đô tinh, lờ đi ánh mắt ý vị sâu xa của những người quân đoàn H đó, lập tức đi vào văn phòng của mình.
Tịch Tuyết và Nhiếp Tiểu Phàm sớm đã chờ ở đó, thấy Hàn Nghiệp liền báo cáo tình huống mấy ngày nay.
"Nick và Triết Tu đã nhập học, an bài ở ký túc xá phụ thuộc trung học, đã bàn giao với Triệu Khê, sẽ đúng giờ đi xem tình huống bọn họ.
Còn Diệp Tố.....!được tiểu bối tiệm cơm Kỷ gia thu lưu, tựa hồ quan hệ rất không tồi với con trai nhà này ....."
"Tiệm cơm Kỷ gia?" Hàn Nghiệp nói một câu, rồi ý bảo Nhiếp Tiểu Phàm tiếp tục nói.
Biểu tình Nhiếp Tiểu Phàm trở nên có chút hào hứng: "Sau đó, Diệp Tố giả mạo học tịch đại học Hoa Đô, tham gia thi đấu cơ giáp hữu nghị cùng con trai Kỷ gia ...!Đây chính là vi phạm quy định......"
Thân là tổng chỉ huy quân đoàn H0036, Hàn Nghiệp thấy loại tình huống này hẳn nên lập tức ngăn cản thi đấu, hơn nữa nghiêm trị thủ phạm chính và tòng phạm.
Hàn Nghiệp lại mặt không đổi sắc nói: "Nếu không ai phát giác báo cáo lên, các cậu cứ coi như không biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...