Thời điểm rời khỏi không gian toàn tức, bên ngoài sảnh đông đúc, khắp nơi đều truyền tới tiếng gào thét ầm ĩ.
"Đội chúng ta chỉ kém mấy tích phần là có thể lọt vào hai trăm hạng đầu, đáng tiếc, đáng tiếc! Năm sau đấu lại đi."
"Ầy, nếu không phải ai kia kéo chân sau thì đội chúng ta cũng có thể tiến vào vòng thứ hai."
Dù sao xếp hạng tích phân chỉ công bố hai trăm thứ hạng đầu, những người còn lại có đem da trâu thổi lên tận mây cũng không ai biết.
"Bất quá, lần này chỉ sợ có người muốn Hoạt Thiết Lư*" Những người vừa nói chuyện với vẻ mặt suy sụp đảo mắt liền thay bộ dáng kiêu căng ngạo mạn nhìn La Thành, "Xưng là thiên tài số 1 Hoa Đô, lần này cư nhiên chỉ xếp thứ một trăm, còn dám gọi là 'Thần chi đội', ha ha ha, việc này phải ghi vào chuyện cười hài nhất năm! Đầu bảng!"
*gốc là một idiom trong tiếng anh "meet your Waterloo" xuất phát từ thời Napoleon đại đế khi ở Belgian, thành phố Waterloo khi mà Napoleon bị đánh bại.
"Meet your Waterloo" (gặp Waterloo của bạn) có nghĩa là quy hàng, bị đánh bại.
Có người ngoài cười trong không cười nói: "Tôi còn cảm thấy khó hiểu tại sao bọn họ có thể dự thi được, không biết nam sinh kia bị bọn họ kéo tới như thế nào."
"Êy, bạn học, cậu là hệ cắm hoa hay hệ trà đạo?" Có người lập tức ồn ào, hướng Diệp Tố quát to.
La Thành đen mặt lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.
Người sợ La Thành không ít, nhưng người không sợ hắn cũng nhiều, đặc biệt là trong trường trừ lúc luận bàn cơ giáp ra thì cấm ẩu đả, nên đa số người đều không thèm sợ hãi gì.
Tiếng cười vang lên không dứt bên tai, vừa mới bị loại ngay vòng gửi xe, giờ phút này được cười nhạo thiên tài của trường, phảng phất khiến lòng bọn họ thoải mái một chút.
Diệp Tố co rút khóe miệng, nhân duyên La Thành thật sự kém không tưởng được.
"Bạn học, có phải cậu bị La Sát cầm dao dí cổ ép bức không? Yên tâm, cậu nói ra chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu!"
La Sát là biệt danh bọn họ dành cho La Thành, ý chỉ hung thần ác sát, không chuyện ác gì không làm.
Diệp Tố cười nói: "Cầm dao nghe rất không hòa khí, người ta lấy một ngàn vạn mời tôi tới, nếu các cậu lấy ra được hai ngàn vạn, tôi liền đi theo các cậu."
Đám người đột nhiên im lặng.
"So đo với một đám thất bại, lãng phí thời gian." Địch Cảnh hờ hững nói, "Thời gian của chúng ta là để kiếm chức quán quân."
"Nói có lý." Trương Diêu Phong vỗ tay, "Vợ tôi chính là rồng phượng giữa loài người, mỗi chữ cậu ấy nói đều là phun châu nhả ngọc."
"Cút." Địch Cảnh dầu muối không ăn, mặc kệ hắn vuốt mông ngựa, hô: "Hao Thiên Khuyển."
Vài cái lá rụng cuốn qua, không có động tĩnh gì.
Địch Cảnh nghiến răng nghiến lợi: "Hao, Thiên, Khuyển."
Husky đang ở ngoài chơi trốn tìm vui vẻ với bướm nhỏ đột nhiên ngẩn người, đây là giọng chủ nhân nha, hắn đang nói cái gì vậy.
Hai giây sau, Husky giơ chân chạy như điên đến trước mặt Địch Cảnh, Mamma Mia, quên mất Hao Thiên Khuyển là tên mới của người ta nha!
Diệp Tố nhìn đến trợn mắt há mồm.
"Ha Ha ngày càng thông minh, đáng tiếc thọ mệnh chẳng còn mấy năm, đúng không?" Một giọng nói cực kỳ chói tai truyền đến.
Lần này, sở hữu hạng nhất bảng xếp hạng tích phân là Christine và năm đội viên của hắn, Phương Trí Duy mặt người dạ thú cũng nằm trong đó.
Christine lắc đầu, nuối tiếc nói: "Hiện tại muốn tìm một con chó trung thành cũng không dễ dàng, mày phải hảo hảo quý trọng đó."
Người bình thường không biết rằng lời này là hắn nhắm vào La Thành, cả thế giới là địch, chỉ có Địch Cảnh Kỷ Gia Duyệt vài người không rời bỏ hắn, lời trong lời ngoài đều là châm chọc.
La Thành lập tức phát hỏa, "Christine, mày cút xa một chút cho tao! Có thể về nhà soi gương nhìn lại cái mặt mày hay không, đừng chặn đường làm người ta đau mắt nữa!"
La Thành giương nanh múa vuốt lại chẳng có tí lực công kích nào với Christine.
Sắc mặt Địch Cảnh lạnh lùng dần hòa hoãn xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hao Thiên Khuyển, khiến Hao Thiên Khuyển đang tinh thần uể oải thụ sủng nhược kinh.
"Chó trung thành chính xác không dễ tìm, nhưng người không bằng chó thì đâu đâu cũng thấy."
Christine thần sắc cứng đờ, tự động đi tìm chỗ ngồi.
Hắn quay đầu cười với Diệp Tố: "Thành tích bọn mày lần này không quá lý tưởng nha, xem ra người bạn mới này không am hiểu cơ giáp sao."
Diệp Tố thành thật gật đầu: "Ừ, mới học một tuần."
Christine sửng sốt, cười haha với mấy người sau hắn: " La, hóa ra tình cảnh mày khó khăn vậy sao? Nếu mày nói sớm tao có thể để Phương gia nhập đội bọn mày, cuối cùng thì mục tiêu của chúng ta là tiến bộ trong thi đấu mà không phải chiến thắng, mày nói có phải không?"
Trương Diêu Phong cướp lời: "Bọn mày không thèm để ý thắng thua là vì bọn mày không thắng được chứ sao." Nói xong, Trương Diêu Phong càng nghĩ càng thấy mình quá sâu sắc, vội vàng hướng Địch Cảnh tranh công: "Có phải tôi đã học được chân truyền của cậu hay không?"
La Thành chớp mắt, nhìn Christine: "Tiến bộ phải không? Như mày mong muốn."
Christine vốn dĩ dẫn người tới diễu võ dương oai, kết quả lại bị nhóm La Thành bật ngược lại.
Diệp Tố không thể không cảm thán La Thành bọn họ tin tưởng mình như vậy, có cái cục nợ lớn như mình mà còn dám nói phóng đại như vậy.
Bàn Tử xúc động nhìn về hướng bóng dáng bọn Christine, nói: "Tớ cmn ghét bọn nó."
Christine thiếu chút nữa thì ngã, với cấp bậc tinh thần lực của hắn, giọng nói không thèm đè thấp kia của Bàn Tử hắn đều nghe được rõ ràng.
Diệp Tố muốn nhịn, nhưng nhịn không được liền cười không phúc hậu.
Vòng thi đấu thứ hai là ngày hôm sau, ghép cặp đối chiến sẽ dựa vào bảng xếp hạng, hạng đầu đấu với hạng hai trăm, cứ thế suy ra, Thần chi đội của La Thành sẽ đấu với đội ngũ xếp hạng thứ 101.
"Thứ 101 là đội nào?" Diệp Tố hỏi.
"Không biết." Kỷ Gia Duyệt nhún vai tỏ vẻ không sao cả, "Lúc lên đấu trường liền biết...!loại tép riu này chúng ta không quen biết."
Lại nhìn mặt bốn người còn lại, biểu tình vẻ mặt cũng tương tự như vậy.
Diệp Tố lo lắng vì thái độ thi đấu tùy tiện đó, bất quá bây giờ hắn càng lo chuyện mình giả mạo thẻ học sinh bị phát hiện hơn.
Đại học Hoa Đô rất rộng rãi, bởi vì kích thước cơ giáp quá lớn, nên phòng học, phòng huấn luyện, đấu trường, cái nào cái nấy đều trên vạn mét vuông.
Mặc dù vậy, đấu trường được xây dựng cực kỳ vững chắc ở Đại học Hoa Đô vẫn có hơn một trăm tòa, thiết bị hoàn mỹ san sát.
Đại học Hoa Đô chiếm vị trí trường học số một toàn Liên Bang cũng không phải danh hão.
Quy tắc thực chiến nghiêm khắc hơn vòng loại nhiều, đầu tiên phải dùng dụng cụ rà quét chip thân phận, quét lấy thông tin học sinh.
Trương Diêu Phong tìm được một hacker, cấy một đoạn trình tự giả vào chip của Diệp Tố, có thể qua mắt được dụng cụ.
Nhưng mỗi đấu trường đều có ba trọng tài hệ chiến đấu cơ giáp tiến hành giám sát, Diệp Tố sợ bị bọn họ tóm đuôi.
Sự thật chứng minh, hắn nghĩ nhiều rồi.
Ba thầy giáo cũng như tất cả mọi người, căn bản không ai nghĩ tới chuyện có người to gan lớn mật dám giả mạo học sinh Đại học Hoa Đô, việc này nếu như bị phát hiện, nhỏ thì phê bình phạt tiền, lớn thì sẽ bị ghi vào sổ đen của quân đoàn H, vậy thì đời cũng bị chơi xong rồi.
Sự thật lại chứng minh, Diệp Tố lại lo lắng thay bọn La Thanh rồi.
Đội trưởng đội không biết tên thứ 101 bước lên đài, dặn dò với đội viên: "Đây là cơ hội ngàn năm một thưở của chúng ta! Kẻ cuối cùng La Sát kiếm đến chính là tên phế vật chỉ để bù số lượng, bọn họ chỉ có năm người, chúng ta nỗ lực là có thể đánh bại được La Sát, nổi danh ở Hoa Đại! Các anh em, xông lên!"
Tâm tình kích động còn chưa bình ổn trở lại, thậm chí khi âm thanh đại biểu thi đấu bắt đầu vừa mới vang lên, các đội viên đội thứ 101 đã hoa hết cả mắt, La Thành nhanh chóng điều khiển cơ giáp phá tan đội hình bọn họ.
Diệp Tố cảm thấy đối chiến lần này cũng không khác gì vòng loại đánh nhau với mấy cơ giáp hình sói, chớp mắt đã kết thúc.
Hắn vẫn đang đứng, còn chưa bắt đầu đi bộ từ sân kim loại trống trải phía ngoài vào đấu trường, La Thành đã đáp lời, nói: "Kết thúc, trở về."
Ở ghế dựa xung quanh đấu trường có không ít người quan sát, thấy vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, "Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa."
Sau ngày hôm nay, lại một lần nữa loại một trăm đội ngũ.
Hấp dẫn người ta là những màn đối kháng cơ giáp chất lượng cao còn đang chờ phía sau.
Vòng loại thứ ba là ngày mai, tổ hợp đội ngũ được quyết định dựa vào rút thăm.
Tuy gọi là rút thăm, nhưng nhà trường cũng sẽ tiến hành một số điều chỉnh thích hợp, không để những đội ngũ mạnh gặp nhau quá sớm, nếu không thi đấu sẽ giảm bớt thú vị.
Kết quả rút thăm sẽ được thông báo sau buổi trưa.
"Tôi fuck!" Trương Diêu Phong nhìn thông tin trên website chính thức của trường, "Ngày mai chúng ta gặp đội Vương Bát!"
"Không phải chứ!" Kỷ Gia Duyệt cũng thay đổi sắc mặt một chút, kéo màn hình qua nhìn, đầu liền đau.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tố thấy bọn họ rối rắm, không khỏi nảy sinh tò mò với đội "Vương Bát" này, từ cái tên còn cá tính hơn Thần chi đội có thể nhận ra, cái đội ngũ này tuyệt đối không bình thường.
Diệp Tố tiến lên nhìn ké mới biết được đây đâu phải cái gì mà đội "Vương bát", tên thật của người ta là "Ninja rùa".
(nửa câu trước thì vương bát là kiểu chửi như vương bát đản ấy, mà nửa câu sau thì vương bát là rùa)
Nhóm người này đều không có quan hệ tốt với bạn học, cũng không hòa nhập lắm, người bọn họ quen biết cũng không nhiều, đoàn thể nhỏ có thể khiến bọn họ nhớ kĩ lại càng ít hơn.
Mà cái đội bị bọn họ đặt biệt danh "Vương bát" chính là một trong số khiến bọn họ ấn tượng.
Sáu cá nhân của đoàn thể này đều có cấp bậc tinh thần lực không tồi, bốn cái cấp A+, hai cái cấp A, ở trường học không phải trình độ đứng đầu thì cũng đã là tầng trên rồi.
Bọn họ cũng được xưng là đối thủ khó đánh bại nhất, sáu người bọn họ đều có cảm thái tinh thần lực dai dẳng, hơn nữa độ tinh khiết rất cao.
Đặc điểm của cảm thái dai dẳng là lực công kích yếu, nhưng kéo dài rất tốt, đấu pháp ưa chuộng của họ là kéo dài thời gian, lợi dụng trang bị phòng ngự đánh bị động, đợi địch khô kiệt tinh thần lực liền một kích phản công.
Quả thực là con rùa rụt cổ!
Nếu muốn đánh bại bọn họ chỉ có thể cầm đao sắc chặt đay rối, nhanh chóng phá trang bị phòng ngự của họ.
Cái này mọi người đều có thể nghĩ đến làm sao bọn họ chưa nghĩ tới? Cho nên bọn họ thực sự yêu đến phát cuồng trang bị phòng ngự.
Về vấn đề này, cơ giáp dùng trong thi đấu đều là cơ giáp trường học phối trí, vũ khí cố định, viễn công là hai thanh súng laser, cận chiến là một cây côn có tính tự cảm, một súng cự ly gần, ngoài ra còn có vũ khí cụ tượng hóa của người điều khiển.
Tuy nhiên, trường học chú trọng phát triển thi đấu lâu dài toàn diện, để học sinh tích lũy học phân đi đổi vũ khí, vũ khí này có thể dùng trong thi đấu.
Đội Vương Bát thường ngày sinh hoạt thập phần sinh động, tích cực tham gia các hoạt động, cũng đoạt giải không ít, học phân tích lũy được thập phần khả quan, phỏng chừng có thể đổi được sáu tấm chắn tính năng cực tốt, võ trang xong liền không sợ lửa nước.
Mà Thần chi đội....
Diệp Tố nhìn về phía La Thành, mặt La Thành nháy mắt liền đen.
Những người còn lại cũng biểu tình quái dị cả đám, học phân của bọn họ, tính theo hàng đơn vị.
Phỏng chừng tất cả cộng lại cũng chỉ đổi được một cái que gỗ.
"Khi cần dùng đến chỉ hận thiếu!" Diệp Tố tỏ vẻ vô cùng đau đớn với năm người tự xưng là thanh cao, khinh thường những hoạt động bé ít danh lợi kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...