Sậu Vũ


Trường Phụ Trung Tây Thành mỗi tháng thi một lần, kỳ thi được sắp xếp vào cuối tháng, nội dung ra đề là kiến thức trọng điểm của từng tháng đó, mục đích là muốn giúp học sinh phát hiện ra thiếu sót và lấp đầy lỗ hổng kiến thức, Thủy Tinh nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được rằng mới đi học chưa được mấy ngày mà cô đã phải đối mặt với kỳ thi rồi, may mà lúc ở nhà Thích Viễn Thừa bảo cô học qua trước một chút, nên không đến nỗi cái gì cũng không biết làm.
Hiệu suất làm việc của trường Phụ Trung Tây Thành quả thực rất cao, không những thi cử đến nhanh mà tốc độ chấm điểm cũng nhanh, chỉ cách có một ngày thôi mà đã có kết quả thành tích của cả khối rồi.
Xếp hạng trong lớp sẽ được dán trên chiếc bảng đen ở cuối lớp, còn bảng xếp hạng của cả khối thì giáo viên sẽ cầm.
Giờ ra chơi, Lý Trí Khôn cầm bảng xếp hạng thành tích bước vào phòng học, học sinh trong lớp lập tức nhìn sang, có người gan dạ còn ngẩng đầu lên hỏi: “Thầy ơi, là bảng xếp hạng thành tích sao?”
“Tin tức nhanh nhạy đấy nhỉ.” Lý Trí Khôn cười, đong đưa phiếu xếp hạng trong tay sau đó truyền xuống dưới, nói, “Đây là bảng thành tích, một lát nữa lớp trưởng dán lên chiếc bảng đen phía sau lớp, các bạn trong lớp tự xuống đó xem tổng xếp hạng thành tích của mình trong lớp và trong khối, môn nào điểm số không tốt, thiếu sót ở chỗ nào thì trong lòng tự có tính toán, vào năm học đã được hai tháng rồi, cũng nên xốc lại tinh thần rồi đấy, đừng có lông bông nữa.”
Bảng thành tích được truyền xuống dưới, căn bản không truyền tới tay của Úc Tình, học sinh của hai hàng đầu tiên đã chiếm lấy để xem trước rồi, mọi người túm lại thành một đoàn vì muốn nhìn tên của mình trên bảng xếp hạng xem thế nào.
“Mọi người không cần giành giật, lát nữa đợi Úc Tình dán lên bảng rồi hẵng xem thể.” Lý Trí Khôn nhắc nhở, “Đương nhiên, bảng xếp hạng thành tích này chỉ có thể biết được xếp hạng của mình trong lớp, nếu có người muốn biết xếp hạng của bản thân so với toàn khối thì có thể đến văn phòng của tôi để xem.”
Mặc dù đã nói như vậy rồi nhưng hiện trường không giữ trật tự nổi một phút, lại có người nhanh tay cướp lấy bảng xếp hạng thành tích qua, Thủy Tinh ngẩng đầu, cũng muốn nhìn theo thì thấy Lý Trí Khôn vẫy tay với mình: “Thủy Tinh, em đi với tôi một lát.”
Vẫn chưa đến giờ vào lớp, giáo viên trong văn phòng hầu hết đều ở đây, Thủy Tinh đi theo đằng sau Lý Trí Khôn, cô vân vê ống tay áo, bất giác cảm thấy căng thẳng.
Lý Trí Khôn cụp mắt thoáng nhìn qua Thủy tinh, thầy cười: “Ở đây có ghế, em ngồi xuống trước đã.”
Thủy Tinh kéo chiếc ghế đẩu ở bên cạnh sang, ngồi xuống một bên, ngón tay nhẹ nhàng mân mê rìa chiếc ghế đẩu, cô hơi ngơ ngác.
Từ nhỏ tới lớn, Thủy Tinh lúc nào cũng là kiểu người tàng hình khi ở trong lớp, thành tích không kém cũng không tốt, chưa bao giờ làm ra chuyện gì nổi trội, cũng chưa bao giờ bị giáo viên gọi tên chỉ đích danh như thế này, do vậy nên khi Lý Trí Khôn gọi cô ra ngoài, suốt dọc đường Thủy Tinh đều suy nghĩ xem gần đây bản thân có làm sai chuyện gì hay không, không ngờ lại chỉ có thể khoanh vùng phạm vi trong kỳ thi lần này, khả năng cao là cô phát huy không tốt.
“Tôi gọi em tới là vì muốn bàn về việc cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh.” Lý Trí Khôn rút ra một tờ đơn đăng ký, “Tháng sau tỉnh mình tổ chức một cuộc thi hùng biện bằng tiếng Anh, tôi muốn để cho em tham gia thử, vừa hay có thể giúp em thích ứng với trường học nhanh hơn.”
“Gì cơ ạ?” Thủy Tinh không hiểu nổi.
Trước đây Thủy Tinh chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi tiếng Anh hay là cuộc đua học tập gì cả, cô không hiểu rốt cuộc sao Lý Trí Khôn có thể nghĩ tới mà chọn mình.
“Có phải em vẫn chưa xem thành tích của lần thi tháng này đúng không?” Lý Trí Khôn nhớ ra Thủy Tinh vẫn chưa kịp xem, ông rút từ bên cạnh ra một bảng xếp hạng thành tích của cả khối, “Đây là xếp hạng của toàn khối, em cầm lấy nhìn điểm của mình đi, thành tích môn toán văn anh của em ở trên lớp rất tốt.”
Thủy Tinh nhận lấy bảng xếp hạng thành tích, chỉ là toàn khối có bốn trăm người, căn bản không tìm thấy tên của mình, nhưng vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng lúc nào cũng rất dễ nhận ra.
Dòng chữ màu đen được in đậm “Kết quả thi tháng lần thứ hai của khối mười trường Phụ Trung Tây Thành”, theo sát bên dưới chính là tên của Thịnh Nghi.
Bên cạnh vừa hay là giáo viên vật lí của lớp ba Ngô Giang Minh, nghe thấy Lý Trí Khôn đang nói chuyện với Thủy Tinh cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên xen miệng vào: “Thủy Tinh, đúng không? Môn vật lí em làm bài cũng không tồi, nhất là câu hỏi phụ lần này, cả khối chỉ có hai người là em ấy và Thịnh Nghi làm hoàn chỉnh được câu này.”
Trường học cấp hai mà Thủy Tinh theo học trước đây rất coi trọng tiếng Anh, nghe thấy thành tích môn tiếng Anh tốt là chuyện bình thường, nhưng nghe thấy thành tích vật lí lại còn cùng với Thịnh Nghi, vai cô bất giác trở nên căng cứng.
Môn vật lí của cô thực ra không được tính là giỏi, chỉ có điều chẳng qua bởi vì câu hỏi phụ lần này có liên quan tới phần cơ học, là do Thịnh Nghi từng giảng cho cô, ngày nào cô cũng vùi đầu ở trong phòng để nghiên cứu nên lần này giải được bài chỉ là nhờ vận may, vừa hay biết làm mà thôi.

“Câu hỏi phụ rốt cuộc cũng chỉ là câu hỏi phụ, nhưng mấy đề bài phía trước của em bị làm sao vậy?” Ngô Giang Minh nổi tiếng là giáo viên thích càm ràm dài dòng, một khi đã tìm được chủ để là lại từ bên này kéo sang tận đề thi vật lí của Thủy Tinh, “Những câu như di chuyển vị trí sao có thể làm sai được chứ?”
“Thôi được rồi, dù sao thì mới vào năm học mới được hơn tháng mà.” Lý Trí Khôn nhìn ra sự quẫn bách của Thủy Tinh, thầy hẩy hẩy tay, bảo Ngô Giang Minh dừng chủ đề đang nói lại, “Tôi đang bàn chuyện chính với Thủy Tinh mà, hùng biện tiếng Anh, thầy có muốn tham gia cùng không?”
Thủy Tinh không phải là người thích ra mặt thể hiện, cộng thêm việc không có hứng thú nên lập tức định từ chối: “Trước đây em chưa từng tham gia…”
Đang nói dở thì cửa văn phòng giáo viên lại bị mở ra.
Thủy Tinh nghe thấy tiếng động thì nghiêng người cùng với Lý Trí Khôn nhìn qua.
Thịnh Nghi ôm theo một chồng đề thi tiếng Anh đi tới, anh mặc đồng phục mùa thu, ống tay áo được xắn lên, đường nét của cánh tay mượt mà, mặt mày lạnh nhạt, thuận thế đặt chồng đề thi lên chiếc bàn làm việc ở phía đối diện.

Tim Thủy Tinh đập loạn nhịp, cô hoàn hồn lại, lời từ chối định nói cũng vì vậy mà bị nhiễu loạn.
Lý Trí Khôn vẫy tay, bảo Thịnh Nghi đi tới: “Chủ nhiệm lớp các em đã nói với em chưa? Cuộc thi hùng biện lần này muốn bảo em đi.”
Giọng nói của Thịnh Nghi lạnh nhạt: “Thầy Trần đã nói rồi ạ.”
Thầy Trần là giáo viên tiếng Anh của lớp một.

Thành tích môn tiếng Anh của Thịnh Nghi từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, không khó đoán trước rằng anh sẽ được chọn để đi thi.
“Được, cuộc thi lần này cũng không phải ai cũng có thể đi, bảo với các bạn lớp các em chuẩn bị cho thật tốt, thứ sáu danh sách sẽ được sàng lọc ở trong trường, nhà trường tìm thêm học sinh ưu tú rồi chọn tham gia thi tiếp.”
Thịnh Nghi đứng ở một bên, hiển nhiên rằng không quá để tâm đến, anh chỉ đáp vâng một tiếng.
“À đúng rồi, Thủy Tinh.” Lý Trí Khôn nói với Thịnh Nghi xong, quay đầu gọi cô.
Lý Trí Khôn đột nhiên gọi tên cô, Thủy Tinh bất giác ngây người một chút, cô hít một hơi thật sâu, lập tức thoáng nhìn Thịnh Nghi một cái, chàng trai vừa trải qua đợt huấn luyện quân sự, sau đó lại bị ốm một trận nặng, màu da đã hồi phục không ít, màu trắng lạnh.

Dáng người anh rất cao, yết hầu nhô ra, chạy lên chạy xuống, ánh mắt hướng xuống dưới, hàng mi vừa đen vừa dày như lông quạ phủ xuống tạo thành một chiếc bóng mi nhàn nhạt, anh đưa mắt nhìn Thủy Tinh.
Thủy Tinh không biết liệu anh có còn nhớ đã từng gặp cô ở phòng khám của Thích Viễn Thừa hay không, lại nhìn thấy ánh mắt của anh hạ xuống, cô lập tức mím môi, hé ra một nụ cười mà tự bản thân cô cho rằng không quá cứng nhắc.
Thịnh Nghi rủ mắt, phần tay áo được vén lên của anh không cẩn thận đụng phải đồng phục của cô.
Lúc này Thủy Tinh mới phản ứng lại, cô hoàn hồn, nghe thấy Lý Trí Khôn hỏi cô trước đó định nói gì, Thủy Tinh lắc đầu: “Gì ạ? Không có.”

“Hả?”
“Ý em là trước đây em chưa từng tham gia những cuộc thi như vậy, nhưng mà cuộc thi lần này…” Thủy Tinh mím môi, hơi nghiêng mặt sang, ánh mắt giả vờ như tùy tiện lại dừng trên khuôn mặt của Thịnh Nghi, cô nói, “Em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Trường Phụ Trung Tây Thành có nhà ăn riêng, buổi trưa sau khi hết tiết, những học sinh nhà ở gần có thể lựa chọn về nhà, còn những học sinh nhà ở xa thì có thể ở lại trường để giải quyết bữa trưa.

Bởi vì Thủy Tinh đã đồng ý sẽ tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh nên trưa nào cô cũng phải ở lại trường học để tập luyện tăng cường, Tịch Duyệt biết chuyện này nên đã kéo theo cả Úc tình cùng ở lại, cả hai người cùng nhau bầu bạn với Thủy Tinh.
Ba người ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong nhà ăn, Thủy Tinh gọi một phần rau luộc, còn Úc Tình và Tịch Duyệt gọi hai phần mỳ.
Úc Tình không thích nói chuyện cho lắm, hầu hết thời gian đều là nghe Tịch Duyệt giới thiệu, cũng may mà Tịch Duyệt có lòng giới thiệu, thực ra chẳng cần đặc biệt tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh thì Thủy Tinh cũng có thể nắm bắt được hết một lượt tình hình trong trường.
Trường Phụ Trung Tây Thành trọng tự nhiên không trọng xã hội, từ lớp một đến lớp sáu là lớp trọng điểm, những lớp còn lại là lớp đại trà, lớp một là trọng điểm của trọng điểm, nhưng có điều giáo viên hóa học và giáo viên chính trị của lớp ba đều giống với lớp một, lớp mười hai sẽ tổ chức một đợt thi nữa để từ đó chọn ra ba mươi học sinh xuất sắc nhất của cả khối tự nhiên và khối xã hội, gia nhập vào lớp bồi dưỡng trọng điểm để thi vào hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại.
Tịch Duyệt bưng bát, đặt lên mặt bàn, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi Thủy Tinh: “Nhắc mới nhớ, ngày xưa lớp cậu học có gặp phải giáo viên nào mà cực kỳ đáng sợ không?”
“Hả? Không có.” Thủy Tinh nhớ rằng giáo viên cấp hai đều rất dịu dàng, “Sao vậy?”
Tịch Duyệt lắc đầu, mặt tràn ngập thương xót: “Vậy thì xong đời rồi, cậu còn chưa học qua đúng không, chiều nay tiết đầu tiên của lớp chúng ta là hóa học, Trương Tự Lập, biệt danh là Trương Tam, hung dữ lắm.”
“Trương Tam?” Thủy Tinh không hiểu sao lại gọi như vậy.
“Đúng vậy, bởi vì trong tiết học của thầy Trương có nguyên tắc ba không.” Tịch Duyệt giơ ba đầu ngón tay lên, “Không được phép nói chuyện, không được phép ngủ, không được phép không mang sách.”
Giáo viên nghiêm khắc nhất của lớp ba không phải Lý Trí Khôn, mà là Trương Tự Lập, con dao của trường Phụ Trung, cứ hễ phạm phải một trong ba điều cấm kỵ bên trên, chỉ cần là tiết Trương Tự Lập đứng lớp vậy sau này muốn bao nhiêu đau khổ thì có bấy nhiêu đau khổ, nhất là không mang sách, Trương Tự Lập có một câu danh ngôn, sách hóa học cũng giống như cây thương trên chiến trường vậy, binh sỹ ra trận không thể không mang theo thương, học sinh học tiết của thầy ấy không thể không mang theo sách hóa.
“Tới buổi chiều là cậu biết ngay.” Tịch Duyệt thần bí nói.
Ba người cùng nhau ăn cơm xong, Tịch Duyệt lại kéo hai cô gái tới tiệm tạp hóa của trường mua hai bịch kẹo dẻo, bóc một bịch ra chia cho hai người, tự mình cũng bốc mấy miếng kẹo bỏ vào trong miệng.
Bởi vì lời nhắc nhở của Tịch Duyệt nên Thủy Tinh đã đặc biệt lục lại cặp sách để kiểm tra, chuẩn bị cho tiết hóa buổi chiều.

Mọi người cũng lục tục, lần lượt trở lại lớp, sau khi tiếp xúc với nhau vài ngày, Thủy Tinh theo chân Tịch Duyệt làm quen được với không ít người, cô lần lượt đáp lại lời chào hỏi của từng người.
Tịch Duyệt nhìn thấy Thủy Tinh vẫn cứ tìm đồ suốt từ nãy tới giờ, cô ấy kéo ghế của Thủy Tinh: “Cậu cứ lục cặp sách suốt từ lúc trở về, đang tìm gì thế?”

“Sách hóa học.” Thủy Tinh mặt mày ủ rũ, “Hình như mình không mang sách.”
Mấy hôm nay bận bịu lo chuyện tiếng Anh, Thủy Tinh quên mất cả thời khóa biểu, buổi sáng soạn sách vở để đi học quên bỏ sách hóa vào trong cặp, buổi trưa lại không về nhà, bây giờ mà chạy về lấy chắc chắn sẽ đến muộn.
“Cậu xong đời rồi, Trương Tam cực kỳ khó tính.” Bạn học bên cạnh nghe thấy thì không nhịn được mà chen miệng vào, “Cho dù biết cậu là học sinh mới chuyển đến, dựa vào bản lĩnh của Trương Tam thì thầy ấy sẽ chỉ hỏi cậu là chuyển đến nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không quen với thời khóa biểu, sau đó sẽ nổi giận càng ác hơn, hay là cậu tìm ai đó rồi mượn tạm lấy một quyển đi.”
Thủy Tinh khóc không ra nước mắt: “Mình biết tìm ai bây giờ.”
Bạn học trong lớp mỗi người một quyển, làm gì còn ai có thừa mà cho cô mượn, còn bạn học ở lớp khác thì cô càng không quen biết.
“Không sao, không sao.” Tịch Duyệt quen biết nhiều người, vòng quan hệ xã hội rộng, nhìn thấy dáng vẻ của Thủy Tinh như vậy thì xung phong nhận việc, “Một quyển sách hóa thôi mà có gì đâu, mình đưa cậu đi mượn, chưa đến ba phút là mượn được sách.”
Vẫn còn hai mươi phút nữa thì tiết học buổi chiều mới bắt đầu, trên hành lang cũng toàn là người, Tịch Duyệt kéo Thủy Tinh một đường thẳng từ cửa phòng học lớp ba chạy tới đầu bên kia của hành lang, dừng lại trước cửa lớp một.
Ánh sáng trên hành lang vẫn còn tối, Tịch Duyệt đẩy cửa lớp một ra, hướng vào bên trong phòng học vẫy tay: “Thịnh Nghi.”
Thủy Tinh đột nhiên nghe thấy tên của Thịnh Nghi, tâm trạng nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, cô cúi đầu, muốn chỉnh trang lại bộ đồng phục trên người mình, ở cửa lớp một có học sinh trực nhật đang lau sàn, dải lau trên chổi không cẩn thận chạm phải mũi giày của Thủy Tinh, cách một lớp vải của giày, Thủy Tinh cảm thấy hơi ngứa nhẹ, trên giày lưu lại vết nước đục màu.
Sao vậy không biết.
Lần nào gặp anh đều xảy ra sai sót.
Thủy Tinh lập tức lắc mũi giày, tầm mắt lại dừng trên đôi giày được phối giữa hai màu cam và trắng, dịch lên phía trên là ống quần đồng phục màu xanh pastel, đôi chân anh thẳng tắp, dừng lại trước mặt hai cô gái, giọng nói lạnh nhạt, hỏi: “Sao vậy?”
Tịch Duyệt đứng ở ngoài cửa nhưng đầu thì sắp ngóc luôn vào trong rồi, nếu như đang ở lớp ba, có lẽ Tịch Duyệt đã đi thẳng vào từ lâu rồi: “Hướng Tư Nguyên có ở đây không? Cậu gọi cậu ấy ra đây giúp tôi.”
Học sinh trực ban ở cửa muốn đi vào lớp, Thịnh Nghi liếc mắt nhìn qua, hơi nghiêng người nhường đường: “Lại gọi cậu ta?”
“Tôi đang có việc mà.” Tịch Duyệt chỉ vào Thủy Tinh, nói với Thịnh Nghi, “Lớp chúng tôi vừa có bạn học mới chuyển đến, cậu ấy không mang sách hóa, buổi chiều có tiết của Trương Tam, cậu cũng biết tính khí của Trương Tam rồi đấy, tôi muốn mượn quyển sách hóa.”
Thủy Tinh ngẩng đầu, chỉ thấy Thịnh Nghi đang nhìn mình, khóa áo đồng phục kéo kín, cổ áo bẻ gọn gàng, chỗ nào cũng sạch sẽ sáng sủa, ánh mắt anh hơi khựng lại mấy giây, không lạnh không nóng ừ một tiếng: “Biết rồi.”
Đầu anh rất nhanh đã hơi cúi xuống.
Học sinh trực nhật vừa mới lau sàn, cửa phòng học của lớp một lại đang mở, ngay cả nền gạch hoa mang một màu xám đậm của hành lang cũng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng long lanh.
“Biết rồi là có ý gì? Nói cũng không thèm nói rõ.” Tịch Duyệt bất lực, thúc giục anh, “Quan trọng là cậu bảo Hướng Tư Nguyên mang sách hóa ra đây.”
Tịch Duyệt đứng ở đằng sau nhắc nhở anh, Thịnh Nghi không thèm để ý tới cô ấy, anh quay đầu, giống như là không nghe thấy gì vậy, rồi lại đi vào trong lớp.
Tịch Duyệt dựa người vào một bên của khung cửa, có chút oán trách: “…Cái tên Thịnh Nghi này.”
Từ lúc nhập học cho đến bây giờ, Thủy Tinh phát hiện Tịch Duyệt hầu như ai cũng quen, cô ấy có rất nhiều bạn, luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với từng người một, kể cả khi đứng ở cửa lớp một cũng có không ít người chào hỏi với Tịch Duyệt.
Lúc Thủy Tinh còn ở miền Nam, nhân duyên cũng không tồi, nhưng cũng chỉ là giới hạn trong một vòng tròn nhỏ, cô nghiêng đầu, lại âm thầm liếc mắt nhìn Thịnh Nghi đang đứng ở trong lớp một cái, không kiềm được sự ngưỡng mộ: “Mình phát hiện cậu thực sự quen biết rất nhiều người.”
“Cũng bình thường thôi.” Phản ứng đầu tiên của Tịch Duyệt chính là anh, cô ấy lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra, mới tinh, cô ấy nhếch miệng, hất cằm lên, quay đầu lại, “Cậu đang nói Thịnh Nghi đấy à? Cả khối làm gì có ai không biết cậu ấy chứ, từ nhỏ đến lớn đều xếp hạng nhất.”
“Từ nhỏ đến lớn?” Thủy Tinh cảm thấy tò mò.

“Ừ, trường Phụ Trung Tây Thành là trường trọng điểm của tỉnh, mình và cậu ấy từ tiểu học đến cấp ba đều học chung một trường, vẫn luôn chuyển cấp học cùng với nhau, nói với nhau mấy câu cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.” Tịch Duyệt đã quen với chuyện như thế này rồi, cảm thấy chẳng có gì đặc biệt cả, cô ấy thu tầm mắt lại, bổ túc cho Thủy Tinh, “Bao gồm cả người lát nữa sẽ cho cậu mượn sách Hướng Tư Nguyên, cậu ấy là bạn cùng lớp hồi cấp hai của mình, hồi cấp hai thành tích của chúng mình đều ngang tầm nhau, nào ngờ lúc thi chuyển cấp điểm của cậu ấy lại cao hơn mình nhiều như vậy, sau đó học ở lớp một.”
Thủy Tinh vốn muốn nghe chuyện về Thịnh Nghi nhiều hơn một chút, nhưng chủ đề của Tịch Duyệt đã lạc sang người Hướng Tư Nguyên rồi.
“Đúng thật là, rõ ràng bình thường mình cũng không thấy cậu ấy học hành gì.

Cậu biết không? Lúc tháng chín bọn mình đi huấn luyện quân sự còn có cả hai học tỷ lớp trên thích Hướng Tư Nguyên đấy.”
“Thích?”
Thủy Tinh cảm thấy từ này có hơi xa lạ, lời vừa dứt khỏi miệng, sau đó lại lờ mờ cảm thấy bỡ ngỡ đỏ mặt.
“Đúng vậy.” Tịch Duyệt nói, “Mấy chị gái lớp trên kia xin số điện thoại của cậu ấy kia kìa, đây chẳng phải là thích thì là gì?”
“Vậy người vừa nãy…” Thủy Tinh muốn nói là Thịnh Nghi, nhưng lại sợ mình nói ra tên của anh sẽ cho thấy rằng mình quá để tâm đến, câu nói lại ngừng ngay ở đó, giống như là không nhớ ra tên của đối phương vậy, cô tùy tiện bịa ra một câu, “Thịnh gì đó, có người nào xin số điện thoại của cậu ấy không?”
“Là Thịnh Nghi.” Tịch Duyệt nhắc nhở cô, giọng nói của cô ấy rõ ràng đã cụt hứng hơn hẳn, lúc nói những lời này giống như là đang nhắc đến một chuyện nhỏ hết sức bình thường vậy, trong lòng chẳng hề có chút gợn sóng nào, “Cũng xấp xỉ như Hướng Tư Nguyên thôi, cũng khá là nhiều đấy.

Ông nội và bà nội của cậu ấy là đồng nghiệp của ông ngoại mình, cùng dạy học ở Tây Đại, sống ở ngay tòa nhà bên cạnh nhà mình.”
“Mình nói cho cậu nghe nè, cậu ấy là điển hình của cung Xử Nữ đấy, cậu biết không? Yêu sạch sẽ, mắc bệnh sạch sẽ quá mức.

Hồi nhỏ mình tới nhà cậu ấy chơi, không cẩn thận làm bẩn một quyển sách của cậu ấy, xin lỗi cậu ấy cũng không có tác dụng gì…”
Tịch Duyệt đang nói dở một nửa thì liền dừng lại.
Thủy Tinh không kịp phản ứng lại, nhìn theo ánh mắt của Tịch Duyệt rồi quay đầu qua, cả người cô lập tức ngây ra tại chỗ.
Hai cô nàng không nhìn thấy bóng dáng của Hướng Tư Nguyên đâu, ngược lại là Thịnh Nghi không biết đã quay trở lại từ lúc nào rồi.
Không biết liệu có phải anh đã nghe thấy hết rồi không.

Thủy Tinh nghĩ.
“Hướng Tư Nguyên vẫn chưa đến.” Thịnh Nghi nói.
Thủy Tinh nuốt một ngụm nước bọt, hình như anh không nghe thấy, trong lúc nhất thời không phân rõ được rốt cuộc anh đang nói chuyện với Tịch Duyệt hay là đang nói chuyện với mình, cô chỉ có thể hỏi ngược lại một tiếng: “Hả?”
“Sách của tôi.” Trên tay anh là một quyển sách hóa mới tinh, anh chìa tay ra đưa quyển sách tới, góc quyển sách chĩa về Thủy Tinh hướng xuống, Thịnh Nghi nhìn lướt qua cô một cái, hỏi, “Có được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui