Hoang đường, buồn cười.
Tạ Tử Tranh rời giường nhìn chằm chằm vào gương, nhìn môi mình bị cắn sưng lên thật lâu không nói gì.
Ai có thể nghĩ đến, người hắn vẫn luôn coi là tình địch, là em trai lại đi yêu hắn.
Ai có thể nghĩ đến, hắn luôn luôn lo lắng không giữ được người yêu muốn rời khỏi hắn lại là bởi vì cha mẹ, em trai huề ân bức bách.
Trên cổ tay còn sót lại cánh hoa cuối cùng, một trận đau đớn, tựa hồ nhắc nhở Tạ Tử Tranh quý trọng một ngày ở nhân thế cuối cùng này.
Nguyên lai, người mà Tạ Tử Ngọc thích từ đầu tới đuôi đều là Tạ Tử Tranh.
Mà Tạ Tử Ngọc sở dĩ bị đưa ra nước ngoài cũng là vì khi thi đại học vừa kết thúc, một đêm kia khi Tạ Tử Ngọc hôn trộm Tạ Tử Tranh bị cha mẹ phát hiện.
Chỉ là chờ đến khi Thượng Giác cùng Tạ Uyên lấy lại tinh thần, Mục Vân Tranh đã cùng Tạ Tử Tranh lăn đến cùng nhau.
Mục Vân Tranh thiếu Thượng Tình ơn cứu mạng, ba năm này cũng như là trộm tới, muốn yêu không dám yêu, không yêu lại luyến tiếc.
Vòng đi vòng lại, ba người không duyên cớ thống khổ mấy năm, lại đều không biết suy nghĩ trong lòng đối phương.
Mặt trời chiều ngã về tây, trên sườn núi nhỏ mọc đầy cỏ xanh.
Phía sau lưng Tạ Tử Tranh dần dần chảy ra máu, hắn nghiêng người nằm trên mặt đất, đem thân thể cuộn tròn thành một đoàn.
Mục Vân Tranh ôm Tạ Tử Tranh, cọ khuôn mặt lạnh lẽo của hắn.
Tạ Tử Ngọc ngồi ở nơi không xa, cậu thấy được Tạ Tử Tranh, Tạ Tử Tranh lại không nhìn thấy cậu.
Với Tạ Tử Tranh mà nói, Tạ Tử Ngọc cậu quả thật là cái tai nạn.
Nếu không phải vì cậu, có lẽ ngày ấy anh còn có cơ hội sống sót.
Nếu không phải vì cậu, anh làm sao lại cùng Mục Vân Tranh có nhiều hiểu lầm như vậy?
Tạ Tử Tranh sinh mệnh đi đến cuối rồi, Tạ Tử Ngọc sợ người mình cả đời yêu nhất khi rời đi vẫn còn hận cậu.
Ở trong mắt Tạ Tử Ngọc, Mục Vân Tranh cũng không phải thứ tốt, rõ ràng thích anh trai lại giả vờ lộ ra bộ dáng chẳng hề để ý, không dám tranh không dám đoạt.
Người như vậy, cậu không hiểu anh trai ngốc của mình vì sao lại thích.
Giờ phút này, Tạ Tử Tranh có rất nhiều lời nói muốn hỏi Mục Vân Tranh, hắn muốn hỏi, nếu lúc trước mình không có say rượu bò lên trên giường y, Mục Vân Tranh có phải sẽ cùng mình cả đời không qua lại với nhau hay không.
Hắn muốn hỏi, nếu hắn không chết, có phải về sau y sẽ tiếp tục đem mình đẩy cho Tạ Tử Ngọc hay không.
Nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng chưa nói.
Mục Vân Tranh hối hận, Mục Vân Tranh thống khổ ở trong mắt hắn.
Hiện tại sinh mệnh hắn đi đến cuối quãng đường rồi, Mục Vân Tranh yêu hắn đã làm hắn cảm thấy vui mừng, cũng không hề nhẫn tâm trách cứ.
Đối với Tạ Tử Ngọc, cho dù Tạ Tử Ngọc muốn cướp đi Mục Vân Tranh, hắn cũng không thật sự hận cậu, huống chi Tạ Tử Ngọc một lòng muốn một người, lại là Tạ Tử Tranh hắn.
Miệng vết thương trên người dần dần xuất hiện, dấu vết tai nạn xe lúc trước từng chút một chút bò lên trên thân thể Tạ Tử Tranh, trong ánh mắt hắn dần dần cũng không còn thấy rõ bầu trời đêm.
Thật vất vả lưỡng tình tương duyệt, thời gian vì sao chạy trốn nhanh như vậy…… Thật luyến tiếc……
“Em phải đi……”
Tạ Tử Tranh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm xuống.
Mục Vân Tranh nhìn Tạ Tử Tranh thân thể không hề động, ánh sáng trong mắt cũng theo đó ảm đạm.
“Tôi biết em không tha thứ, nhưng như thế thì sao?”
Mục Vân Tranh đem vật trong tay đến đặt ở trong tay Tạ Tử Tranh, đâm đến trái tim mình:
“Tôi sợ hãi cả đời, sợ cha mẹ em trách cứ, sợ cha mẹ tôi thương tâm, sợ ân tình trả không được.”
Vết máu theo khoé miệng Mục Vân Tranh chảy xuống:
“Kết quả đến cuối cùng, tôi lại sợ một người sống sót.”
Mục Vân Tranh vô lực mà vuốt ve mặt Tạ Tử Tranh:
“Em đi chậm một chút, tôi sợ mình không đuổi kịp……”
Màn đêm buông xuống, tiếng ếch kêu không ngừng, ánh trăng chiếu vào trên cỏ, Tạ Tử Ngọc đem Tạ Tử Tranh từ trong ôm ấp lạnh lẽo của Mục Vân Tranh kéo ra, khóe miệng khéo lên.
Cậu ôm thân thể Tạ Tử Tranh không hề nhúc nhích, trong bóng đêm bước đi.
Anh xem, đến cuối cùng, anh vẫn là của em……
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ muốn viết phiên ngoại, bất quá vẫn luôn kéo dài không viết, đơn giản trực tiếp kết thúc, mọi người cảm thấy có điểm kỳ quái đi.
Mục Vân Tranh năm đó được Thượng Tình ngẫu nhiên cứu một mạng, Thượng Tình đã chết, Mục Vân Tranh cho rằng mình Thiếu Thượng tình một cái mạng, cho nên trong nhà nhận nuôi Tạ Tử Ngọc.
Mục Vân Tranh thiếu mẹ của Tạ Tử Ngọc một cái mạng nên đối Tạ Tử Ngọc một phương diện là áy náy, một phương diện là tình huynh đệ trúc mã trúc mã, trừ bỏ tình yêu ở ngoài, Tạ Tử Ngọc đối với y xác thật rất quan trọng.
Thời điểm tai nạn, bởi vì Tạ Tử Tranh là tài xế có bắn ra bọt biển bảo hộ, từ ghế sau lại không thấy được máu, Tạ Tử Ngọc lại một thân máu, Mục Vân Tranh theo bản năng cho rằng Tạ Tử Ngọc đã xảy ra chuyện, Tạ Tử Tranh không có việc gì.
Hơn nữa kỳ thật lúc ấy hắn là hỏi Tạ Tử Tranh có hay không sự, nhưng không biết Tạ Tử Tranh lúc ấy đã nghe không được, Tạ Tử Tranh lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình gì đều nghe không thấy, nhưng Mục Vân Tranh cho rằng hắn nói chính mình không có việc gì…… Sau đó liền vội vàng vội cứu Tạ Tử Ngọc đi.
(Dùng javen à ????)
Năm đó Thượng Tình cùng Thượng Giác tình tay ba…… Đơn giản tới nói, lão ba xuất quỹ cùng em vợ, lúc ấy là thật sự nhận sai người vẫn là mặt khác, vậy không biết.
(Thà ngoại tình với người khác còn đỡ bức bối, đây lại còn hai chị em ???? Chắc em vợ cũng có ý mới để anh rể **, ức chế vcl)
Hiện tại có thể xem là đã hiểu không?
PS.
Kết cục ba nam chủ chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...