Editor: Ngọc Nguyệt
Gió lay động, mùi hoa lẫn vào mùi máu.
Mọi người rùng mình, đặc biệt là đám người Hỏa Ảnh giáo. Lãnh Loan Loan là một tiểu nữ oa, nhưng ánh mắt còn đáng sợ hơn cả giáo chủ.
"Nói, ngươi có điều kiện gì?"
Người nổi tiếng lần đầu biết tư vị của thất bại, nhìn Lãnh Loan Loan, càng thêm xác định tiểu nữ oa này rất giỏi, trong lòng lại càng thêm hứng thú. Nhưng hiện tại hắn cũng hiểu mình không thể mang nàng đi, nhưng không sao, chỉ cần có cơ hội, hắn còn có thể trở về, mà tiểu oa nhi này sớm hay muộn đều là của hắn.
Lạc vương nhìn người nổi tiếng vô pháp thoát thân, trong lòng không còn cảm giác. Nhưng hắn không cam lòng, cừu hận mười mấy năm chẳng lẽ cứ như vậy sao? Như thế sao hắn có thể gặp phụ vương, mẫu phi? Hai tay gắt gao nắm chặt, hắn hận.
"Ngươi còn tư cách nói điều kiện với bản thái tử phi sao?"
Lãnh Loan Loan được Dạ Thần ôm vào lòng, nàng đã có thói quen được hắn ôm. Mày nhướn lên, mắt nhìn người nổi tiếng, vẻ cao ngạo bễ nghễ thiên hạ.
"Ngươi nên hiểu rõ, hiện tại ngươi là miếng thịt bò trên thớt gỗ, mặc bọn ta chém giết."
"Vậy sao?" Người nổi tiếng nhíu mày, "Ta nghĩ thái tử phi có phải là quên xung quanh còn có người hay không?" Khinh thường người của Hỏa Ảnh giáo cho hắn bố trí sao? Tự tay hắn chọn lựa, huấn luyện, sẽ không ngã xuống nơi này.
"Bọn họ..." Lãnh Loan Loan liếc mấy hắc y nhân vây quang, cười lạnh. "Bọn họ mà cũng xứng xuất thủ với bản thái tử phi sao?"
"Thử rồi sẽ biết." Người nổi tiếng cũng cười tà, phân phó ám vệ.
Một hắc y nhân hiểu rõ, giơ tay lên. Ngoài đình vài bóng dáng màu đen rút kiếm ra khỏi vỏ, chém vào đám người Lãnh Loan Loan.
Ninh Phong Cách giương lên áo bào, trên tay bỗng xuất hiện cây sáo ngọc. Giương vài cái, trên tay hắn như có sinh mệnh.
Cùng lúc, Thủy Dao cùng tuyết lang phi thân. Ba bóng dáng màu trắng cùng vài bóng dáng màu đen đan vào, đao quang kiếm ảnh, so với phim truyền hình còn làm người ta kinh tâm động phách hơn nữa....
Lãnh Loan Loan ở trong lòng Dạ Thần, lẳng lặng nhìn, mặt không đổi sắc, như đang xem phim truyền hình.
Dạ Thần cũng vẻ mặt đạm mạc, nhưng vẫn cảnh giác, vì nữ oa trong lòng, hắn biết người nổi tiếng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Lạc vương nhìn đám người Ninh Phong Cách đang giao chiến với người của Hỏa Ảnh giáo, đôi mắt thâm thúy nhìn Dạ Thần cũng Lãnh Loan Loan. Còn hai người bọn họ, có lẽ là cơ hội tốt. Thân ảnh chợt lóe, hắn ra sát chiêu về phía Dạ Thần.
Dạ Thần nhìn Lạc vương xuất thủ, ôm Lãnh Loan Loan lùi về sau, tránh công kích của Lạc vương.
"Đường huynh, chúng ta nhất định phải đối địch sao?" Tuy biết không thể tránh khỏi, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi.
"Bớt sàm ngôn đi." Lạc vương nghe lời nói của hắn, đôi mắt xẹt qua tia phức tạp. Nhưng nhớ tới hình ảnh phụ vương, mẫu phi, trong lòng hận lại dâng lên.
"Chỉ có thể trách ngươi có một phụ than lang tâm cẩu phế như vậy."
Dứt lời, trên tay càng không lưu tình. Thân kiếm hàn quang lóe ra, sắc bén lia qua cánh tay Dạ Thần, khiến ống tay áo hắn có một lỗ hổng.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, vừa định xuất thủ lại cảm giác được Dạ Thần ngăn cản. Hắn đã nói như thế nhưng chung quy vẫn còn thân tình với đường huynh. Bất quá, hắn đạm mạc nhưng hắn không lãnh huyết, huống chi Lạc vương cũng làm cho hắn đồng tình.
Quên đi, hoàng thất ngươi lừa ta gạt, nội bộ lục đục mà hắn còn giữ được phần tình cảm này cũng đáng thưởng thức. Nếu hắn thật sự là người vô tình vô nghĩ, lãnh tình lãnh tâm, chỉ sợ nàng cũng chướng mắt hắn.
"Ngươi chắc chắn là lão hoàng đế giết phụ vương ngươi sao?"
Ngẩng đầu,Lãnh Loan Loan hỏi Lạc vương.
Lạc vương ánh mắt lạnh lùng chống lại ánh mắt của nàng:
"Muốn khuyên nhủ ta sao? Bổn vương khuyên các ngươi không cần uổng phí công sức, thù, ta nhất định phải báo.
"Ngươi báo thù hay không, không liên quan đến bản thái tử phi. Nhưng ngươi chắc chắn người giết phụ thân ngươi là lão hoàng đế sao? Ngươi không sợ báo thù sai người, để hung thủ chân chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Không sợ làm hại người vô tội?..."
Liên tiếp nhưng vấn đề đặt ra làm Lạc vương dừng công kích.
"Đường huynh, ta biết huynh hận phụ hoàng, cho rằng người hại chết hoàng thúc. Không phải ta bao che cho phụ hoàng, mà là quả thật trong đó có nhiều điểm đáng ngờ, chẳng lẽ huynh chưa từng hoài nghi sao?"
Nghe lời nói của hắn, Lạc vương mím môi không nói.
"Căn bản là ngươi cũng muốn đoạt giang sơn, nói cái gì vì phụ thân báo thù, bất quá chỉ là cái cớ để che đi dã tâm thôi." Lãnh Loan Loan biết tâm tình Lạc vương đang phức tạp, lập tức nói. Nàng không tin Lạc vương kiêu ngạo như vậy lại không kích động.
Quả nhiên, hắn lập tức ngẩng đầu. Ánh mắt như mũi tên nhọn bắn đến Lãnh Loan Loan, như muốn bắn thủng nàng. Vẻ mặt lạnh như băng, oán hận nói:
"Đừng tưởng ai cũng muốn ngồi trên long ỷ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...