Editor: Ngọc Nguyệt
"Hắn muốn báo thù..."
Lãnh Loan Loan tự động điều chỉnh thân thể ngồi thoải mái, đôi mắt sáng ngời có chút hứng thú. Có lẽ Lạc vương đến đây có thể khiến cho nàng bớt nhàm chán.
"Ừ." Dạ Thần giọng nói có chút trầm trọng, hắn cũng không muốn cùng đường huynh chĩa mũi kiếm vào nhau, nhưng xem những gì mà hắn đã làm mấy năm nay, tựa hồ là sẽ không để yên.
"Phụ thân của Lạc vương thật sự là do lão hoàng đế giết sao?"
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Thần biểu tình ngưng trọng, hỏi. Vì ích lợi, huynh đệ hãm hại nhau là chuyện không ít. Huống chi bọn họ tranh ngôi vị hoàng đế, quyền lực tối cao.
Dạ Thần mím môi, không nói. Việc Hoàng thúc qua đời, hắn từng điều tra qua. Nhưng vẫn không có tin tức gì, tựa hồ có ai đang cản trở bọn họ.
Lãnh Loan Loan hạ mi, quên đi, mặc kệ lão hoàng đế có hại chết phụ vương Lạc vương hay không. Mấu chốt là Lạc vương trong lòng đã hận sâu không bỏ được, chỉ sợ lần này tới sẽ có chuyện không tốt. Có thể là muốn giết lão hoàng đế, thậm chí đoạt đi giang sơn. Bất quá, hừ, có nàng ở đây. Nhìn xem Lạc vương làm thế nào đem giang sơn đoạt đi, nam nhân của nàng tương lai sẽ là Hoàng đế của Nguyệt Diễm quốc.
"Chủ tử."
Lãnh Loan Loan đang nghĩ, Kiếm Ngân Vang đã trở lại. Bạch y phiêu phiêu, hồng mâu như ngọc, quả nhiên là yêu nghiệt nam tử.
"Thế nào?" Lãnh Loan Loan dựa vào Dạ Thần, hỏi.
Dạ Thần cùng Ninh Phong Cách nhìn nhau, cũng muốn biết nam tử này trong khoảng thời gian ngắn như thế có thể tìm hiểu cái gì?
"Hồi chủ tử, Lạc vương xác thực mang theo tùy tùng thân cận trở về Nguyệt Diễm, nhưng ở một quán trọ. Mặt khác, còn có một trung niên nam tử thần bí ở cách vách, thuộc hạ tìm hiểu, hắn là Định Viễn Hậu."
"Định Viễn Hậu?" Dạ Thần, Ninh Phong Cách cả kinh, hắn không phải ở nơi được phong sao? Sao lại lén lút đi đến hoàng thành? Nhưng lại cùng Lạc vương cùng quán trọ, chẳng lẽ hai người trong lúc đó có gì đó giao dịch?
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đoán xem đã có chuyện gì. Lại cảm thấy khiếp sợ với năng lực của Kiếm Ngân Vang, hắn cư nhiên có thể tìm được tin tức trong thời gian ngắn như vậy, thật sự làm người ta giật mình.
"Định Viễn Hậu?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, rồi cười. "Chính là cha của bách hợp."
"Bách hợp?" Ninh Phong Cách khó hiểu nhìn Dạ Thần.
"Kỉ Thanh Ngữ." Dạ Thần thản nhiên đáp.
"Ha ha..." Ninh Phong Cách cười, "Quả nhiên là bách hợp, cũng là bách hợp mang độc." Hắn đã muốn nói nhưng chuyện của Kỉ Thanh Ngữ gây nên cho Dạ Thần.
Dạ Thần vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng, Lạc vương vài năm qua cũng đã chuẩn bị, Định Viễn Hậu cũng là loại người thông minh, nếu hai người có ý đồ đảo điên xã tắc, sự tình sẽ trở nên phiền toái.
"Người đâu." Gọi bên ngoài.
"Lâu chủ." Một bóng dáng màu đen đi ra, cũng là nam tử lúc trước ở U Ảnh lâu. Khi nhìn đến Lãnh Loan Loan trong lòng Dạ Thần, kinh ngạc. Bất quá hắn không để tâm tư lộ ra, biểu tình không biến.
"Phái người đi quán trọ theo dõi Lạc vương và Định Viễn Hậu, nếu bọn họ có khác thường, lập tức hồi báo." Dạ Thần tử mâu dưới ánh sáng mờ nhạt, biểu tình bình tĩnh thong dong, cả người tản ra khí thế vương giả làm cho người ta không tự giác liền phục tùng hắn.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Hắc y nhân chắp tay cúi đầu đáp, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Ninh Phong Cách vuốt cằm, hắn có dự cảm không tốt, Lạc vương cùng Định Viễn Hậu chỉ sợ sẽ làm nên không ít phong ba.
Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan vào lòng, đôi mắt màu tím thâm trầm như mặt biển, cũng là điềm báo cho mưa rền gió dữ. Tuy hắn lạnh lùng, nhưng với đường huynh từ thuở nhỏ vẫn có một phần thân tình. Còn nhớ rõ lúc trước khi đường huynh tám tuổi, hắn vẫn chăm sóc cho mình, có cái gì cùng nghĩ cho mình trước tiên. Cũng không ngờ vận mệnh trêu cợt người, hài đồng từng cười đến ngây thơ, nay đã trở nên tàn khốc bị cừu hận nhấn chìm, có lẽ sẽ không còn mỉm cười. Bọn họ thật sự phải huynh đệ tương tàn, ngươi chết ta sống sao?
"Mềm lòng là điều tối kỵ."
Dường như cảm giác được nỗi lòng phức tạp rối rắm trong lòng Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ở trong lòng hắn đột nhiên nói một câu.
Dạ Thần ngẩn ra, cúi đầu nhìn nàng, thấy biểu tình nàng cũng không biến, đầu dựa vào mình, rất bình tĩnh.
Ninh Phong Cách cứng họng, lại sợ hãi than, tiểu thái tử phi thật bất phàm. Oa nhi năm sáu tuổi có thể khiến bằng hữu của mình chú ý. Nhưng tiểu tử kia, so với bất luận kẻ thông minh nào, cũng bất phàm. Bất quá lời của nàng thật ra cũng đúng, nếu Thần không đành lòng ra tay với Lạc vương như trong lời nói, chỉ sợ kết quả cuối cùng bọn hắn không phải người cười.
"Thần, tiểu thái tử phi nói đúng. Trăm ngàn lần không thể để cho tình cảm lấn áp, nếu không sẽ phạm phải sai lầm lớn."
Dạ Thần nghe hai người nói, nhíu mi. Tử đồng phức tạp, hắn không nghĩ tới mình sẽ phải cùng đường huynh ngươi chết ta sống, nhưng cố tình hiện tại hai người lại có lập trường đối địch. Có lẽ hết thảy là vận mệnh đi. Để không cho bọn họ hoành hành nhiều việc lớn hơn nữa, tâm hắn phải cứng rắn. Đem những gì trước đây cho rằng là mộng đi, tỉnh mộng, hết thảy đều tan biến.
"Ta biết phải làm thế nào."
Lãnh Loan Loan nghe được Dạ Thần trả lời, nhếch miệng, hắn có thể buông tha trong lòng đương nhiên là tốt nhất. Nếu không thể, nàng cũng không cho Lạc vương thương tổn đến hắn. Huống chi còn có Định Viễn Hậu, nhưng nàng vẫn muốn cùng hắn chơi đùa một lúc.
Gió đêm nổi lên, rèm lay động.
Ngày mai, sẽ có sự tình gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...