Thật lâu sau, nàng không hỏi, sau một lúc lâu, mới mở miệng hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Khê Nương, là ta."
Trên không trung hiện lên hình ảnh rõ ràng, giọng nói thanh thúy dễ nghe. Hơn nữa tuy trông nàng rất xa lạ nhưng vẻ mặt kia, giọng nói kia rõ ràng là chủ tử.
"Chủ, chủ tử?" Khê Nương có chút kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, sao lại thế này?
"Ngươi đoán không sai." Gật đầu, hạt châu trên đầu theo động tác nàng rung động, như con bướm giương cánh bay đi, hình anh đào như nở rộ trước ánh sáng.
Tuy chỉ là hình ảnh nhưng Khê Nương lại cảm giác được người trước mắt là thật. Người này dung mạo tuyệt sắc, nhưng so với bộ dáng lúc trước khác nhau một trời một vực, khiến cho nàng ngạc nhiên. Bất quá vì sao chủ tử lại biến thành bộ dáng này? Không phải nàng ấy vẫn chỉ là tiểu oa nhi năm sáu tuổi sao? Trong lòng nàng thầm đoán nguyên nhân.
Lãnh Loan Loan biết Khê Nương nghi hoặc nhưng không giải thích, sau này nàng sẽ biết. Bây giờ nàng chỉ quan tâm, nàng đi vắng nhiều ngày, Thần thế nào rồi?
"Khê Nương, ta đi nhiều ngày có chuyện gì đặc biệt không?"
"Hồi chủ tử." Khê Nương hành lễ với Lãnh Loan Loan, sau đó ngẩng đầu hồi đáp. "Chủ tử đi nhiều ngày không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, tất cả bình thường. Chỉ là nhiều ngày nay không ít quan viên đến Phong Nguyệt lâu, nghe bọn hắn nói Tể Tướng cùng một ít quan viên khác đang thừa dịp ngài đi vắng, lập phi cho Hoàng Thượng." Bất quá những người đó lại muốn chết, tưởng chủ tử đi vắng, có thể đem nữ nhân đến cạnh Hoàng đế soa? Cũng không nghĩ xem chủ tử là người thế nào. Thật sự là tự tìm đường chết!
"Cái gì?"
Lãnh Loan Loan nghe Khê Nương nói như vậy, nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia lạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra hơi thở nguy hiểm, tựa như nữ Tu La sát khí bức người.
"Đám lão già kia dám thừa dịp ta vắng mặt mà đem nữ nhân vào trong cung?"
Chán sống.
"Nghe nói ngày mai có cung yến, quan viên ngoài ngũ phẩm đều mang theo gia quyến vào cung. Sợ là không ít thiên kim tiểu thư lợi dụng cơ hội này biểu diễn trong cung, lấy được sự ưu ái của Hoàng Thượng."
Khê Nương tiếp tục nói, nàng đã tin tuyệt sắc mỹ nữ trước mắt là chủ tử. Thần thái, giọng điệu, tính tình, hoàn toàn giống với tiểu oa nhi kia. Cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ, ngoài nàng còn ai?
"Cung yến?" Lãnh Loan Loan vuốt cằm, ánh mắt sáng ngời, hóa ra ngày mai là cung yến mỗi năm một lần, quân thần cùng đến. Đám lão già đó đúng là biết chọn cơ hội, nghĩ rằng ngày mai có thể để nữ nhi bắt được ánh mắt của Thần, làm chủ hậu cung sao? Cứ để cho bọn họ mộng đẹp đi. Ngày mai nàng sẽ trở về. Hừ.
"Khê Nương, ngươi làm tốt lắm. Tiếp tục thu thập tình báo. Từ chuyện nhỏ như nhà người ta hồng hạnh vượt tường, đến chuyện lớn như nước láng giền có đánh chủ ý ngầm lên Nguyệt Diễm quốc hay không, đều phải thu thập. Ngày mai ta về Nguyệt Diễm, có chuyện cứ báo ta..."
"Vâng, chủ tử."
Khê Nương nhún chân, trả lời. Tuy nàng không hiểu Lãnh Loan Loan muốn nàng thu thập những tình báo đó làm gì nhưng nàng đã phân phó, mình chỉ cần làm theo là được.
"Ừ, không phải ngươi muốn biết vì sao ta biến thành bộ dáng này sao? Vì linh quả, ta dùng linh quả. Cho nên biến thành bộ dáng thiếu nữ."
Lãnh Loan Loan giải thích nghi hoặc của Khê Nương, sau đó hình ảnh biến mất.
Khê Nương ngây ngốc nhìn chỗ trống kia, còn vì câu linh quả kia mà ngẩn người. Linh quả, trong truyền thuyết nói nó là thánh quả thần kỳ nhất, có thể tăng cường pháp lực, khiến cho người ta đạt được sức mạnh thần kỳ. Trăm ngàn năm qua chưa có người nào có thể thành công lấy nó, không ngờ sẽ bị chủ tử đoạt được, còn biến thân thành mỹ nữ thanh xuân. Thật sự quá lợi hại, nàng thật sự bái phục chủ tử.
Xà cung.
Lãnh Loan Loan nghe được tin đám triều thần có chủ ý muốn lập phi cho Thần từ chỗ Khê Nương, trong lòng lửa giận bùng cháy. Đôi mắt vì lửa giận mà sáng lên, cả người tản ra hơi thở khiếp người. Nàng đi ra ngoài tẩm cung của mình, làn váy đỏ như hóa thành hỏa diễm, bốn phía vô hình. Thân ảnh nhoáng lên một cái, biến mất ở hành lang cung điện. Khi xuất hiện lại, đã ở cung điện Xà Vương, Xà Hậu.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, ta muốn lập tức về Nguyệt Diễm."
Xà Vương, Xà Hậu đột nhiên thấy nàng xuất hiện, hoảng sợ, lại nghe được lời nói của nữ nhi lại càng lắp bắp kinh hãi. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi bảo bối, bộ dáng tức giận, hai người nhìn nhau, sau đó nhìn nàng.
"Sao vậy?" Có chuyện gì sao?
Lãnh Loan Loan bĩu môi, nhớ tới là cảm thấy tức giận.
"Đám lão già kia thừa dịp ta đi vắng, muốn lập phi cho Thần." Hừ, nàng tuyệt đối không cùng người chung chồng, lập phi, nằm mơ đi.
Xà Vương, Xà Hậu gật đầu, hóa ra là như vậy. Tuy họ rất muốn giữ Cửu Nhi ở lại Xà cung bồi bọn họ nhưng chuyện hạnh phúc của nữ nhi, bọn họ cũng không thể giữ nàng lại.
"Được, con đi đi. Có thời gian chúng ta sẽ đến thăm con."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...