Edit: Hà Thu
Cái nắm tay kia của Thẩm Nghi Thu hơn phân nửa xuất phát từ lòng căm phẫn.
Nắm xong lập tức muốn thu tay về, nhưng lại bị Uất Trì Việt trở tay nắm chặt lấy, không thu về được.
Thẩm Nghi Thu giương mắt lên, nhìn thẳng vào nam nhân đang mỉm cười bằng ánh mắt.
Chỉ cảm thấy không thể làm gì khác, đành cười yếu ớt một tiếng.
Tay bọn họ có bàn dài che chắn, người bên ngoài chẳng nhìn thấy được manh mối.
Nhưng một phen mắt đi mày lại này lại rơi vào trong mắt người có ý.
Tim Hà Uyển Huệ đau như bị đao cứa.
Lúc trước còn có thể lừa mình dối người, nghĩ rằng biểu huynh không xem thư là vì muốn bảo toàn danh tiết cho nàng.
Nhưng vừa rồi hắn mới từ chối nạp thêm mỹ nhân, lại như khoe khoang mà mỉm cười với Thẩm thị, đúng là không còn cách giải thích nào khác.
Đúng lúc này, Ngũ hoàng tử bỗng nhiên bật cười.
Hoàng đế nghiêm khắc giáo huấn Thái tử, giờ thấy nhị nhi tử cười như thế, lập tức cảm thấy không vui:
- Ngũ lang, ngươi cười cái gì?
Ngũ hoàng tử híp híp đôi mắt hồ ly, lập tức bày ra bộ mặt nghiêm túc nói:
- Hồi bẩm a da, vừa nãy Ngũ lang chỉ suy nghĩ lung tung thôi, nói ra sẽ là đại nghịch bất đạo.
Hoàng đế nghe hắn nói kiểu này, càng nghe càng cảm thấy hiếu kì:
- Nghĩ tới điều gì, nói ra nghe thử.
Ngũ hoàng tử nói:
- Trừ phi a da đồng ý với nhi tử, mặc kệ nói gì đi nữa cũng không được trách tội nhi tử.
Thái tử nghe xong, liền biết không phải lời hay ý đẹp gì.
Đang muốn quát hắn câm miệng, thì Hoàng đế đã lên tiếng trước:
- Trẫm không trách tội ngươi.
Ngũ hoàng tử làm động tác bái chào nói:
- Khởi bẩm a da, nhi tử vừa mới nghe a da nhắc đến "thanh tĩnh vô vi, không làm mà trị".
Con nghĩ thầm, nếu bàn về văn thao vũ lược, quản lý đất nước, Ngũ lang khó có thể tin tưởng được a da.
Người chỉ nhìn bóng lưng của a huynh mà đã nói "không làm", "không có gì làm", hình như là biết huynh ấy không bì được với ta đúng không? Vậy có phải vị trí Thái tử này của a huynh nên để cho ta tới làm?
Lời còn chưa dứt, trên mặt Hoàng đế đã mây đen u ám.
Đang muốn nổi giận, Thái tử đã phát tác trước:
- Làm càn! Thánh nhân đang ở trước mặt, sao có thể phát ngôn bừa bãi như vậy? Còn không mau tạ tội đi!
Mặt mũi Ngũ hoàng tử tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng ủy khuất, không nhanh không chậm mà bái tạ dập đầu:
- Phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi.
Hiền phi vừa tức vừa bực, xém chút vượt qua bàn ăn mà đi tới đánh hắn:
- Cái đứa trẻ chuyên ăn nói bậy bạ không nên thân này, nói giỡn cũng không có giới hạn.
Đó là chuyện có thể đem ra đùa cợt được sao? Ngươi đúng là làm a nương tức chết rồi đấy!
Mắng nhi tử xong, lại vội vàng ngã vào trước mặt Hoàng đế:
- Thằng bé Ngũ lang không hiểu chuyện, chứ tuyệt đối không có ý ngấp nghé vị trí trữ quân, khiến huynh đệ bất hòa như vậy...
Hoàng đế sắc mặt âm trầm phất tay đánh gãy lời bà:
- Trẫm đã nói không trách tội hắn.
Việc này dừng ở đây đi, đừng nhắc lại nữa.
Dứt lời bưng chén rượu trước mặt lên, đem rượu trong cốc uống một hơi cạn sạch rồi đem chén vàng đặt mạnh một phát xuống bàn gỗ tử đàn.
Ông quét mắt nhìn mọi người nói:
- Trẫm mệt rồi, đi trước một bước.
Tiếng nói lạnh lùng, sau đó lập tức phất tay áo rời tiệc.
Hiền phi quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy, cũng không dám như ngày thường nũng nịu bán sĩ mà giữ ông lại.
Đợi Hoàng đế rời khỏi rồi, bà mới ngồi dậy, bưng lấy mặt, vừa khóc vừa mắng tiểu nhi tử:
- Oan nghiệt, oan nghiệt.
Ta không biết đã tạo ra cái nghiệt gì nữa, lớn rồi còn chẳng khiến người khác bớt lo...
Vẻ mặt của Ngũ hoàng tử vẫn bình thản nhàn nhã, thậm chí còn dùng đũa bạc gắp một miếng cá chép thái lát bỏ vào trong miệng, ăn đến say sưa ngon lành.
Thẩm Nghi Thu lúc đầu chỉ cảm thấy Ngũ hoàng tử ranh mãnh cay nghiệt, thẳng cho đến lúc này mới đối với hắn rửa mắt mà nhìn.
Ép buộc trêu đùa một tiểu nữ tử như Hà Uyển Huệ cũng không phải là việc làm vẻ vang gì, nhưng dám can đảm chèn ép tận mặt Hoàng đế, chỉ sợ từ xưa đến nay cũng không có mấy người.
Hiền phi tâm tư đơn giản, nghe không hiểu ý bên trong câu nói của Uất Trì Uyên, nhưng thực ra là hắn đang vì huynh trưởng bênh vực kẻ yếu.
Cái này không phải là khiến huynh đệ bất hòa, rõ ràng là càng vững chắc hơn.
Không thể không nói, Quách hiền phi sinh được hai đứa con trai, một người thì ranh mãnh thông minh, một người thì tài năng kiệt xuất.
Uất Trì Uyên làm như không có việc gì mà gắp thêm một mảnh cá thái lát, nhướng mày nhìn mọi người một cái:
- Ây, sao mọi người không ăn đi?
Uất Trì Việt tức giận không có chỗ phát tiết, hắn đứng dậy đi đến bên người đệ đệ, đưa tay vò đầu hắn một cái:
- Bởi vì cái miệng này của ngươi!
Bữa cơm trưa này xảy ra bao nhiêu chuyện, chuyện này chưa xong, chuyện kia đã tới.
Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, Hiền phi thì không ngừng lẩm bẩm trong miệng mấy chữ "oan nghiệt".
Ngoại trừ Ngũ hoàng tử "oan nghiệt" vẫn còn hứng thú ăn uống, những người còn lại đều không có khẩu vị ăn uống gì, liền lập tức tan tiệc.
Ngày đó Hoàng đế trở về Tử Vân quan, liên tiếp mấy ngày sau cũng không tới Phương Hoa điện của Hiền phi nữa và đương nhiên cũng không triệu hai đứa con trai tới chia sẻ "niềm vui gia đình".
Thái tử trong họa được phúc, có thể chuyên tâm ở Thiếu Dương viện mà xử lý chính vụ.
Hôm đó Thái tử phi đáp lại cái nắm tay của hắn, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi mấy ngày vừa qua lập tức bị quét sạch sành sanh, toàn thân trên dưới đều là nhu tình.
Hắn chỉ hận mỗi ngày không có mười tám vị mỹ nhân đưa tới đây để cho hắn cự tuyệt.
Ngày hôm đó hắn chỉ muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, muốn cùng Thái tử phi đi tắm nước nóng luôn và ngay.
Nhưng văn thư chất đầy trên bàn, vùi đầu cả ngày cũng chả xong.
Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu lên, Thái tử phi đã tắm rửa xong xuôi, nằm tựa ở trên giường ngủ mất.
Hắn đành phải cúi người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đặt thẳng trên giường.
Thay nàng đắp chăn cẩn thận, tự đi tới hồ nước nóng bên trong ngâm một hồi.
—————
Còn hai bày nữa là tới ngày đi săn.
Các hoàng tử công chúa còn lại, tôn thất cùng quan viên tùy giá lục tục ngo ngoe tới Ly Sơn.
Cung thành bên ngoài Hoa Thanh cung vô cùng đông đúc, thương nhân muốn trục lợi mà tới.
Trong lúc nhất thời toàn bộ La Thành phồn hoa náo nhiệt không khác gì trong kinh thành.
Đêm trước hôm đi săn bắn, có vẻ như Hoàng đế hết giận rồi.
Tổ chức thiết yến ở Dao Quang lâu, mời một đám hoàng tử công chúa tới dự.
Vào đến trong lâu, Thẩm Nghi Thu nhìn lướt quanh một vòng.
Thấy có bốn vị hoàng tử đang ngồi, sáu vị công chúa cùng một số tôn thất.
Đời này đây là lần đầu tiên nàng gặp được Tứ hoàng tử.
Lúc này hắn mặc một thân áo bào cẩm tú, đầu đội ngọc quan, đang ngồi ngay ngắn bên trên Kim điện.
Cũng rất tuấn tú phi phàm, nhưng điều nàng nhớ rõ được về hắn lại là bộ dáng hắn chỉ vào mũi nàng, giận chân mắng to, đến bây giờ nàng vẫn thấy kí ức này rất mới mẻ.
Bên cạnh Tứ hoàng tử là Ngũ hoàng tử.
Hai người chỉ kém nhau hai năm, nhưng ngồi cùng một chỗ, thần thái lại khác nhau một trời một vực.
Một người hiền như cục đất, người kia thì tinh ranh ma mãnh.
Còn lại hai vị hoàng tử nhỏ mới được bảy, tám tuổi.
Phân vị của mẹ đẻ đều không cao, lúc này đang ngồi yên, cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Mấy vị công chúa, Trưởng công chúa đã từng gặp qua Thẩm Nghi Thu ở trong cung của Trương hoàng hậu.
Vốn dĩ đối với vị Thái tử phi hào phóng, dễ gần này đã có ấn tượng không tệ rồi.
Về sau lại nghe nói về sự tích nàng "Dũng cảm chiến đấu" với Hiền phi, lại càng phải lau mắt mà nhìn đối với nàng.
Lúc này trông thấy nàng, tất cả cùng tiến lên hàn huyên cùng Thẩm Nghi Thu, đem nàng từ đầu đến chân khen hết một lượt.
Nhị công chúa, Tứ công chúa đều mang theo con nhỏ tới.
Lớn mười mấy tuổi, nhỏ thì năm sáu tuổi.
Gia tộc Uất Trì này đúng là trời sinh mỹ mạo, chọn phò mã cũng đều là người tuấn tú lịch sự.
Những đứa nhỏ này đều môi hồng răng trắng, bộ dạng đáng yêu.
Có lẽ là do nguyên nhân đời trước nàng cầu mà không được, nên Thẩm Nghi Thu vô cùng thích trẻ con, nhìn thấy hài tử nhà người ta cũng không nhịn được mà thèm muốn.
Những đứa trẻ bình thường đã vô cùng đáng yêu rồi, chưa nói đến những đứa bé phấn nộn xinh đẹp như ngọc thế này.
Nàng ngồi xổm xuống, chỉ hận không thể kéo hết bọn nhỏ ôm vào trong ngực.
Con út nhà Tứ công chúa mới bốn năm tuổi, ngây thơ non nớt.
Thấy nàng ngồi xổm xuống liền tiến tới ngồi lên đầu gối nàng.
Tứ công chúa vội vàng kéo hài tử đứng dậy, Thẩm Nghi Thu lại ôm lấy hắn:
- Để hắn ngồi, để hắn ngồi đi.
Vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một miếng bạch ngọc khắc hình con hổ con nhét vào tay hắn.
Những hài tử khác trông thấy cũng thích thú, nhưng xuất phát từ giáo dưỡng nên ngại ngùng không dám đòi hỏi, chỉ giương mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghi Thu.
- Đều có, tất cả đều có hết.
Thẩm Nghi Thu vừa nói vừa lấy ra rất nhiều đồ chơi nhỏ được điêu khắc bằng ngọc.
Mèo con, chó con, thỏ, hồ ly, báo, sư tử,...!cái gì cần có đều có.
Có ngây thơ chất phác, có thông minh nhạy bén, ai cũng linh động đang yêu.
Trong lúc nàng rảnh rỗi đã tự tay đi vẽ bản thảo, rồi để thợ thủ công điêu khắc lại, chính là để chờ đến Tết để đưa cho hài tử của các nhà.
Tứ công chúa lấy đồ từ trong tay nhi tử nhà mình ra, đặt dưới ánh nến tường tận xem xét:
- Thật quá đáng yêu, giống y như là vật sống vậy.
Lời còn chưa dứt, tiểu thế tử đã chuẩn bị khóc mếu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết lại, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt:
- Đại lang...!đại lang...
Thẩm Nghi Thu đau lòng không thôi, lại lập tức lấy ra kì lân nhỏ lén lút đưa cho hắn:
- Cái này lợi hại hơn.
Nhị công chúa ở một bên nhìn thấy, cười ha ha nhìn về phía đệ đệ:
- A Thẩm thích hài tử như thế, Tam lang còn không mau lên.
Uất Trì Việt chăm chú nhìn Thẩm Nghi Thu chơi đùa với hài tử, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nghe thấy lời ấy lại giật mình, nửa ngày mới lấy lại tinh thần:
- Vẫn đang cố gắng.
Đám người cười vang lên, hai má Thẩm Nghi Thu lập tức đỏ bừng.
Hà Uyển Huệ đang hầu hạ bên người dì, mắt lạnh nhạt nhìn mọi người vây quanh thái tử phi, giống y như sao vây quanh mặt trăng.
Nhìn lại bản thân chỉ là một cung nhân bình thường, mặc y phục mộc mạc, cụp mi rũ mắt đứng hầu ở một bên.
Cho dù có người để ý đến nàng, cũng chỉ hơi gật đầu một cái, trong mắt đều là khinh thường.
Trong lòng Hà Uyển Huệ cười lạnh.
Những người này từ dung mạo tới khí chất có ai theo kịp nàng rồi? Cùng lắm là ỷ vào cái mác được sinh ra ở gia đình hoàng gia thôi.
Đám người nói chuyện một hồi, liền theo tôn ti thứ tự mà ngồi vào bàn.
Lúc này yến tiệc có nhiều người, Hoàng đế cũng không giả bộ cái gì mà "nghèo với bầm hàn ngồi cùng bàn ăn" nữa.
Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là họ hàng gần, liền phân nam nữ chung bàn, cũng không phân chia trong ngoài.
Trương hoàng hậu, Thục phi cùng Đức phi chưa đến.
Ở đây các phi tần đều trung thuộc phân vị tối cao với Hiền phi, nên có thể ngồi bên cạnh Hoàng đế.
Thần sắc Hoàng đế vẫn như bình thường, thỉnh thoảng cúi xuống cùng Quách hiền phi chụm đầu ghé tai nói chuyện vài câu, hiển nhiên là đã đem chuyện ngày đó ném lên chín tầng mây rồi.
Ngũ hoàng tử vốn đã có tiếng không biết sợ ai, so đo với hắn thì chẳng khác nào tự chuốc lấy bực bội cho mình.
Ông thấy Hà Uyển Huệ không ngồi vào vị trí, chỉ ngồi quỳ bên chân Hiền phi để hầu hạ.
Lông mày khẽ động, ôn hòa nói:
- Cửu nương cũng ngồi vào đi.
Đều là người nhà với nhau cả, khách khí như thế làm gì.
Nhị công chúa cùng Tứ công chúa trao đổi ánh mắt, cười như không cười mà cong cong khóe miệng.
Hà Uyển Huệ liên tục từ chối, nhưng Hoàng đế khăng khăng muốn nàng phải ngồi vào bàn.
Cuối cùng nàng vẫn vào ngồi, hầu hạ ở vị trí thấp nhất.
Đến giờ khai tiệc, dây cung của các nhạc công vang lên tiếng đàn, tay áo múa lượn vòng.
Đám người ngồi nghe ca múa, ăn uống linh đình.
Tiểu thế tử nhà Tứ công chúa bám rịt lấy Thẩm Nghi Thu, nhất quyết không chịu theo mẫu thân về chỗ ngồi bên trên của mình.
Cứ ôm chặt lấy eo Thái tử phi không chịu buông tay.
Thẩm Nghi Thu cầu còn không được, liền gọi cung nhân mang bát đũa của hắn chuyển tới, đem hắn ôm vào trong ngực.
Tự tay múc từng muôi thức ăn lên thổi thổi, đút từng ngụm cho hắn ăn.
Chín bản thân cũng không rảnh mà ăn miếng nào.
Thỉnh thoảng Uất Trì Việt lại liếc sang chỗ nàng một cái.
Nhịn nửa ngày, rốt cục cũng bộc phát:
- Nàng cũng ăn chút đi, để cô đút cho hắn.
Dứt lời liền muốn kéo tên tiểu tử kia vào trong ngực mình.
Ai ngờ đứa bé lại né tránh tay hắn, bổ vào vào trong ngực Thẩm Nghi Thu, lầm bầm nói nhỏ:
- Cữu mẫu bảo Đại lang đi được không?
Trái tim Thẩm Nghi Thu mềm nhũn, nói với Uất Trì Việt:
- Không sao, ta ăn no rồi.
Uất Trì Việt liếc đứa hài tử không có mắt kia một chút, đúng lúc nó cũng đang lặng lẽ quay đầu nhìn hắn.
Đứa bé dùng đôi mắt đen láy dò xét hắn một lát, bỗng nhiên cười đắc ý với hắn một tiếng, sau đó cọ cọ vào ngực Thái tử phi:
- Cữu mẫu thơm quá...
Uất Trì Việt bị nghẹn không nhẹ.
Thẩm Nghi Thu lại càng thêm cao hứng, múc một muỗng cá nhung đưa tới bên miệng hắn:
- A ~~
Thái tử không có cách gì với đứa nhỏ này, chỉ dành trừng mắt nhìn sang Tứ công chúa.
Tứ công chúa làm như không nhìn thấy, tiếp tục cùng tỷ muội nói chuyện.
Qua nửa ngày mới đứng dậy, đem nhi tử kéo ra:
- Đừng quấy rối cữu mẫu ngươi nữa, để cữu mẫu dùng bữa cho ngon đi.
Sắc mặt Uất Trì Việt lúc này mới bớt khó coi hơn.
Trong bữa tiệc đương nhiên sẽ trò chuyện về buổi săn bắn ngày mai.
Người nhà Uất Trì ở trên lưng ngựa mà có được thiên hạ, con cháu phần lớn đều tinh thông kỵ xạ.
Nói tới đi săn, không chỉ các hoàng tử, mà ngay cả nhóm công chúa cũng vô cùng phấn khởi, hào hứng.
Trong đó có Nhị công chúa là cao thủ trong trò này, nàng nói với Uất Trì Việt:
- Những năm qua luôn để Tam lang về đích đầu tiên, năm nay a tỷ nhất định phải lật ngược thế cờ.
Uất Trì Việt cười nói:
- Năm nay ta sẽ không tranh vị trí thứ nhất với a tỷ nữa.
Nhị công chúa biết rõ còn cố hỏi:
- Vì sao thế?
Tứ công chúa cười cười nhìn Thái tử phi:
- Còn có thể có lý do gì khác nữa.
Nhị công chúa sang sảng cười to, đối với Thẩm Nghi Thu nói:
- A Thẩm đã từng học qua kỵ xạ chưa?
Thẩm Nghi Thu cười đáp:
- Mấy ngày gần đây có học, nhưng mà đến nay còn chưa bắn trúng hồng tâm lần nào.
Tứ công chúa nói:
- A nha, ngươi thông minh như thế, nhất định là do sư phụ không biết cách dạy.
Sớm biết thế này thì ta tới Ly Sơn sớm hôm một chút, nếu để ta dạy, đảm bảo chỉ cần một ngày là ngươi thành thạo rồi.
Uất Trì Việt mỉm cười một tiếng.
Tứ công chúa là do Đức phi sinh ra, tuổi tác tương đương với Thái tử.
Khi còn bé hay ở trong cung của Trương hoàng hậu nên quan hệ của hai người vô cùng hòa hợp.
Nghìn thấy vẻ mặt mười phần khinh thường của đệ đệ, nàng nhíu mày nói:
- Tam lang không tin?
Uất Trì Việt nói:
- Nếu tỷ không ngại thì cứ thử đi, chưa gì đã nói khoác lác.
Trước tiên tỷ nên nghĩ cách làm thế nào để cho nàng nguyện ý đi tập cùng tỷ đi đã rồi hẵng nói.
Nhị công chúa nghe ra ý tứ bên trong lời nói của hắn:
- Hẳn là người sư phụ kia là ngươi?
Uất Trì Việt chỉ cười không nói.
Nhị công chúa vỗ tay cười nói:
- Trước kia Ngũ muội luôn hồ nháo đòi ngươi dạy nàng học cưỡi ngựa, ngươi luôn chê nàng đần độn nên không muốn dạy.
Bây giờ lại đi xin người khác học với ngươi, được đấy!
Ánh mắt Tứ công chúa như có như không mà xẹt qua mặt Hà Uyển Huệ:
- Vậy phải xem người muốn học kia là ai, đâu phải ai muốn xin cũng xin được.
Sắc mặt Hà Uyển Huệ lại trắng thêm mấy phần.
Trước kia nàng ở trong cung thấy nhóm Công chúa giơ roi lao đi vùn vụt, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Nàng cũng muốn nhờ biểu huynh dạy nàng, nhưng Uất Trì Việt luôn nói là không rảnh, làm gì có kiên nhẫn mà đi dạy nàng.
Đang cắn môi nghĩ ngợi, chợt nghe có người gọi nàng.
Nàng giương mắt, chỉ tất tất cả đều đang nhìn mình.
Hoàng đế nói:
- Cửu nương, vừa nãy trẫm hỏi ngươi, đã học qua kỵ xạ chưa?
Hà Uyển Huệ vội vàng chỉnh đốn trang phục hạ bái:
- Hồi bẩm thánh nhân, thiếp có biết chút ít.
Hoàng đế vuốt râu cười nói:
- Lần trước hỏi ngươi có từng học đàn tỳ bà bao giờ chưa, ngươi cũng nói là chỉ biết chút ít, vậy chắc chắn là kỵ xạ cũng rất tinh thông.
Ngày mai săn bắn, ngươi cũng đi cùng đi.
Hà Uyển Huệ vội vàng từ chối:
- Thần thiếp đa tạ ý tốt của bệ hạ.
Nhưng thiếp tới đây chủ yếu là để chăm sóc dì, không thể đi chơi được.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hiền phi, rồi lập tức nói với Hà Uyển Huệ:
- Dì của ngươi được ngươi hầu hạ nhiều ngày rồi, chỉ đi chơi có nửa ngày, chẳng lẽ bà ấy còn trách tội ngươi sao?
Trên mặt Quách hiền phi có chút không nhịn được, phụ họa nói:
- Đứa nhỏ này nói gì vậy, bên người dì chẳng lẽ còn thiếu người hầu hạ sao? Ngươi cứ thoải mái đi chơi đi.
Bà ngừng một chút lại nói:
- Chỉ là lúc Cửu nương tới đây cũng không có dự định này.
Trang phục cưỡi ngựa, yên ngựa, cung tên đều chưa chuẩn bị.
Hoàng đế nhịn không được nói:
- Những cái này có gì khó, gọi nhóm cung nhân đêm nay đi mua sắm là được rồi.
Việc đơn giản như thế này chẳng lẽ còn muốn trẫm nhọc lòng?
Hiền bị ăn trách mắng ngay trước mặt mọi người, trong lòng vô cùng giận dữ nhưng vẫn phải khúm núm vâng lời.
Hoàng đế lại nói với Hà Uyển Huệ:
- Trẫm mới có được một con ngựa màu tím trắng.
Trẫm cưỡi có hơi thấp, để ngươi cưỡi nó là vừa vặn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...