Sau Trọng Sinh Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối


Ngọc Hoàng tiểu quan thường ngày đều đi lại giữa chốn phong hoa tuyết nguyệt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại cực giỏi về việc xem mặt đoán ý.

Hắn phát hiện lúc nói tới khách nam thì người kia không hứng thú lắm, nhưng nói đến hầu hạ khách nữ, dù hắn vẫn mang vẻ mặt khinh thường nhưng thực ra lại nghe vô cùng chăm chú.

Trong lòng hắn cảm thấy thú vị, càng muốn khoe khoang bản lĩnh của mình ra.
Uất Trì Việt nghe thiếu niên kia nói ba hoa chích choè, cảm thấy mười phần chán ghét.

Hắn chỉ coi như mình đang nghe mấy truyện tiếu lâm bình thường, nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng.
Những nữ tử thích tìm hoan mua vui kia đương nhiên không phải người đứng đắn, mấy cái thủ đoạn nhảm nhí của Ngọc Hoàng tiểu quan cũng chỉ dùng được cho mấy nữ tử không biết xấu hổ thôi.

Với nữ nhân đoan trang coi trọng lễ tiết như Thái tử phi tất nhiên là không dùng được.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, chỉ cảm thấy bản thân bị tên tiểu quan này đầu độc rồi.

Làm chuyện vợ chồng là nghĩa vụ bình thường phải làm giữa hai người, thế mà chỉ một lòng muốn tìm cảm giác thăng hoa vui sướng, vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi hết sao?
Nghĩ đến đây, Thái tử chợt cảm thấy mất hết cả hứng, chỉ muốn cho hắn câm mồm.

Mà lại buồn ở chỗ hắn có khả năng chỉ nghe một lần là nhớ mãi không quên, những thủ đoạn trăng gió muôn hình vạn trạng kia vừa nghe một lần đã ghi tạc trong lòng, muốn quên mà không quên được.
Ai ngờ Ngọc Hoàng lại giống như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn:
- Nô gia tiếp khách nhân, tám chín phần mười không giàu thì sang, đều là người rất giữ thể diện.

Nói ra tên họ thì tuyệt đối không có người nào dám tin, mà đương nhiên công việc này của nô gia quan trọng nhất là biết giữ kín miệng, nếu không thì chẳng biết đến lúc chết như thế nào đâu.
Hắn thở dài:
- Thực ra những vị phu nhân, nương tử sống trong gia đình quyền quý cũng rất đáng thương.

Bởi vì người chồng đều là mấy nhân vật có mặt mũi, làm sao biết thương hoa tiếc ngọc được chứ.

- Nô gia có người khách này, mới ba mươi lăm tuổi chồng đã chết.

Lần đầu đến "thăm" nô gia, xong việc liền ôm nô gia khóc suốt một canh giờ.

Ngươi đoán xem vị tỷ tỷ kia đã nói gì?
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Hoàng không để ý, vuốt vuốt tóc mai, nắm vuốt cuống họng học theo giọng điệu của vị khách nữ kia:
- Ngọc Hoàng khanh khanh, tỷ tỷ gả đi làm vợ người ta hai mươi năm rồi, nhưng hôm nay gặp ngươi, mới biết cái gì được gọi là sung sướng.

Nếu không gặp được ngươi, đời này chẳng phải cứ nhạt nhẽo mà chết đi sao?
Uất Trì Việt nghe được tới đây, lại hồi tưởng lại tình hình lúc mình với Thái tử phi làm chuyện vợ chồng.

Mặc dù mỗi lần làm đều tắt đèn tối đen như mực, hắn cũng không thấy rõ thần sắc trên mặt Thẩm Nghi Thu, nhưng phản ứng của nàng với cái gọi là "sung sướng" mà Ngọc Hoàng miêu tả đúng là khác nhau rất xa.
Vậy chẳng lẽ đời trước nàng cũng "nhạt nhẽo mà chết đi" ư?
Ngọc Hoàng nói tiếp:
- Chưa từng được hưởng qua sự sung sướng thăng hoa thì cũng còn may, chỉ sợ gặp phải phu quân thô lỗ, vậy chuyện này cũng kinh khủng chẳng khác gì tra tấn cả.

Đúng là đáng thương mà.

Trong lòng Thái tử lộp bộp một cái.
- Mà như vậy cũng còn may, thảm nhất là gặp phải cái loại không hiểu phong tình, không biết thương người.

Ỷ vào thân thể khỏe mạnh nên cứ làm dai dẳng không biết tiết chế, làm một lần là liên tục hai khắc đồng hồ liền...!Ôi!
Ngọc Hoàng lắc đầu thở dài:
- Đúng là khủng khiếp quá thể!
Uất Trì Việt không khỏi nhíu mày.


Hai khắc đồng hồ được tính là bền bỉ dai dẳng rồi sao, vậy hắn tính là cái gì?
Ngọc Hoàng nhìn hắn chau mày không khỏi hiểu sai ý:
- Ngươi đừng không tin.

Trên đời này chuyện hiếm lạ nhiều lắm đấy, ngươi làm không được nhưng chưa chắc người khác cũng không được.

Như nô...!nô gia cũng có thể.
Thái tử lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Cũng may lúc này xe lừa ken két một tiếng rồi dừng lại.

Ngọc Hoàng vươn đôi tay mềm mại như hoa lan ra vén màn xe lên quan sát, bọn hắn đã đi tới ngoài cửa thành rồi.
Khâu Tứ hét to kêu bọn hắn xuống xe, binh sĩ giữ cửa bắt đầu xác minh thân phận từng người.
Lúc nhìn thấy Uất Trì Việt, người kia có chút hồ nghi, hỏi Khâu Tứ:
- Khâu lão tứ, đây là mười sáu tuổi sao? Ta nhìn giống như hai mươi rồi ấy.
Ánh mắt Uất Trì Việt ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, giống như muốn khoét ra hai lỗ thủng trên người đang nhìn mình chằm chằm kia.
Binh sĩ kia bị hắn nhìn như thế, không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, vội nuốt một ngụm nước bọt.
Khâu Tứ nói:
- Khâu lão tứ ta làm nghề này bao lâu rồi chứ, còn có gì không tin được sao? Mau lên, đừng làm chậm trễ việc chính sự của Tào sứ quân.
Binh sĩ nghe xong ba chữ Tào sứ quân, liền phất phất tay:
- Đi đi.
Đám người một lần nữa leo lên xe.

Xe lừa một đường xuyên qua đường phố, ngõ hẻm, cuối cùng cũng tới bên ngoài cửa sau phủ thứ sử.

Người của Tào phủ hiển nhiên rất quen thuộc với Khâu Tứ, cười chào hỏi:
- Khâu lão tứ, sao hôm nay ngươi đi một mình vậy? Lão lục đâu?
Khâu lão tứ ném nửa xâu đồng tiền qua:
- Run chân, không đứng dậy nổi.
Người kia hèn mọn mà cười rộ lên:
- Lại kiếm được thứ đồ gì tốt chứ gì.
Vừa nói vừa dẫn bọn hắn đi vào cửa, đưa tới chỗ người gác cổng, hắn tự giác đi thông bẩm.
Chỉ chốc lát sau người kia đã vòng trở lại, đưa bọn họ tới gian giữa cửa thứ hai trong phòng phía đông.

Tào quản gia đã đứng chờ sẵn ở chỗ đó, nhìn thấy Khâu Tứ từ xa liền nói:
- Ngươi đó lão tiểu tử này, kéo dài đến hôm nay mới tới, làm liên luỵ ta bị sứ quân trách mắng.

Khâu Tứ vội vàng móc một thỏi bạc từ trong tay áo ra đưa tới, mặt đầy tươi cười mà nhận lỗi:
- Đa tạ lão huynh đã chiếu cố.
Người quản sự kia nhân lấy thỏi bạc, sắc mặt hơi dịu đi một chút, sau đó đưa mắt nhìn quanh phía sau hắn, ánh mắt rơi vào người Uất Trì Việt, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.

Sau đó lại nhíu chặt hai đầu lông mày lại, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi, tên gọi là gì?
Khâu Tứ khom người nói:
- Nói cho lão huynh biết trước, hắn là người câm, tên Lưu Ngọc Giác.
Quản sự nghe xong hắn là người câm, liền có chút không thích, cau mày nói:
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Khâu Tứ nói:
- Vừa mới qua tuổi mười sáu gần đây.
Quản sự cười lạnh một tiếng:
- Mười sáu? Theo ta thấy thì ít cũng phải hai mươi hai, hai mươi ba rồi.
Khâu Tứ dò xét sắc mặt Uất Trì Việt một chút, vội nói:
- Lão huynh nói đùa rồi, thực sự là mười sáu mà.

Chỉ là nhìn có hơi trưởng thành hơn chút so với người bình thường thôi.

Quản sự hừ một tiếng:
- Đừng có lừa gạt ta, tên này mà mười sáu thì ta đem đầu chặt xuống cho ngươi.

Tào sứ quân dặn dò xuống dưới là muốn tìm mấy thiếu niên choai choai, thế mà ngươi xem ngươi tìm được những thứ gì đây.

Bình thường toàn mấy thứ dưa vẹo táo nứt, được lần này còn coi như có chút thuận mắt, thế mà lại già như vậy...
Khâu Tứ đưa mắt nhìn đầu hắn, thầm nghĩ chỉ cần ngươi nói thêm hai câu, đầu của ngươi có thể dùng tay hái xuống được đó.

Hắn vội vàng xông về phía trước cười bồi nói:
- Không ai biết được khẩu vị của Thái tử điện hạ mà, ngọt hay mặn cũng đâu có đoán được?
- Người này đặt ở trong đó mà được hắn chọn, vậy cũng không đến mức làm mất mặt phủ sứ quân đúng chứ? Mà chưa nói vị tiểu lang quân xinh đẹp này...!Khụ khụ, cầm kỳ thi họa cái gì cũng đều tinh thông.

Chỉ có mỗi cái là không nói chuyện được, nói chung cũng chẳng phải là chuyện xấu, câm thì lỗ tai cũng được thanh tịnh, không phải sao?
Nghe hắn nói như vậy, quản sự lộ ra vẻ chần chờ.

Tuy nói tuổi tác hơi lớn chút, nhưng tướng mạo thực sự rất xuất chúng.

Nói không chừng Thái tử đang ăn quen đồ ngọt lại vì hắn mà chuyển sang đồ mặn thì sao?
Khâu Tứ thấy thái độ hắn đã buông lỏng, lại vội vàng lén lút đưa hai đồng bạc qua.
Người quản sự kia cuối cùng cũng gật đầu:
- Được rồi, coi như ta giúp ngươi lần này.

Tạm thời cho người ở lại, chờ sứ quân thẩm duyệt đã.
Nói xong liền chọn bốn người, Uất Trì Việt, Giả bát, Ngọc Hoàng tiểu quan đều ở trong đó.

Ngoài ra còn có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi nữa.

Chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui