Lúc nửa đêm, Đường Lê đột nhiên tỉnh dậy.
Không vì bất kì nguyên nhân gì, chỉ là trong một cái trở mình, đột nhiên lúc đó đầu óc cô liền tỉnh táo lại.
Cô nheo mắt một lúc, sau đó mới chú ý thấy bên cạnh có chút ánh sáng truyền đến.
Lệ Mặc dựa vào đầu giường đang xem điện thoại, độ sáng màn hình điện thoại của anh đã được điều chỉnh rất mờ, nhưng vẫn có thể phản chiếu ra ngũ quan của anh trong bóng tối.
Lệ Mặc rõ ràng có chút thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cơ thể hồi lâu cũng không có chút cử động nào.
Đường Lê nhìn Lệ Mặc một hồi, rồi sau đó cô nhắm mắt lại.
Người đàn ông này hiếm khi ở lại qua đêm, vậy nên cô cảm thấy bản thân mình đã chiến thắng vòng đầu tiên.
Đó đó, bất cứ chuyện gì tiếp theo, cô cũng chẳng muốn suy tính đến nữa rồi.
Đường Lê thật sự rất rộng lượng, sau một lúc mơ màng cô cũng thực sự chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận khi trời sáng, lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi.
Cô không hề phát hiện được Lệ Mặc rời đi khi nào.
Hôm qua, Đường Lê bị quần qua quần lại rất kinh khủng, lúc thức giấc cô không nhịn nổi mà trách Lệ Mặc mấy câu.
Cô cũng không biết khi anh ấy ở cùng người con gái khác, có phải cũng như thế này hay không.
Đường Lê chỉnh trang lại đơn giản một chút, cũng không xuống lầu, mà cô lại đi mở két sắt, sau đó cầm hai bộ trang sức đã mua về hôm qua và lấy nó ra xem.
Một trong chúng thì phối với lễ phục, bộ còn lại có lẽ là Lê Mặc đền bù cho cô.
Cô lấy 2 bộ trang sức đó ra và sờ một lần nữa, đồ tốt, tuy nhiên cô cũng không biết là tốt ở đâu, nhưng mà đồ đắt nhất định có lý do để đắt.
Chẳng hạn như chính bản thân cô.
Đường Lê sao lại không biết, bên ngoài có người đang thăm dò cái giá của cô.
Có thể khiến người thay phụ nữ như thay áo như Lệ công tử, coi như bảo vật lâu như vậy, khẳng định là có lý do, rất nhiều người mù quáng đều chờ sau khi cô bị đá thì cũng tới để thử mùi vị của cô.
Đường Lê cười nhạt một cái, cô lấy điện thoại ra rồi chụp 2 bộ trang sức đó, ngoài ra còn có giấy kiểm định và hóa đơn, sau đó gửi đi.
Đợi chưa bao lâu, bên kia đã nhắn tin lại.
Đường Lê đã xem qua và lần này không trả lời, cô trực tiếp xóa hết toàn bộ thông tin và ảnh.
Cô đặt mọi thứ trở lại ban đầu, sau đó đi xuống lầu.
……Lúc Lệ Mặc trở về nhà tổ của Lệ gia, bên trong nhà ăn chỉ có Lệ phu nhân.
Lệ phu nhân thấy anh bước vào thì ngay lập tức sầm mặt.
Lệ Mặc vừa ngồi xuống đã hỏi: “Anh con đâu?”Lệ phu nhân ngước mặt lên nói: “Bây giờ mới nhớ đến chúng nó à.
”Lệ Mặc không nói gì, Lệ phu nhân đợi một chút rồi vẫn nói: “Nó vẫn còn đang ngủ, vừa về nước, nhất định là do chênh lệch múi giờ rồi.
”Nói xong, bà ta có hơi không thể nhẫn nại, bà ta bắt đầu phàn nàn: “ Hôm qua là bữa cơm đầu tiên của chúng nó khi về nước, đợi con rất lâu, con cũng không về, con ở bên chỗ Đường Lê có phải không? Mẹ nói cho con biết, tụi con mau chóng cắt đứt đi.
Con cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay con hồ ly tinh đó.
A Mặc, cô gái như Tố Tố mẹ thấy cũng rất tốt, phụ nữ ấy à, trừ khuôn mặt ra, những cái khác đều giống nhau cả…”Lệ Mặc đặt đũa xuống bàn nói: Con ăn no rồi, lên phòng đây”Lệ phu nhân bỗng chốc kinh ngạc, tiếp tục bực tức nói: "Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, tại sao con cứ như nước đổ lá khoai vậy.
"Lệ Mặc hoàn toàn không phản ứng gì cả, anh đứng dậy rồi đi khỏi phòng ăn, sau đó hướng đi lên lầu.
Đi đến cầu thang tầng 2, anh quay người bước vài bước hướng về phòng của mình, phía sau lại có âm thanh mở cửa phòng.
Ngay sau đó là giọng nói của Tô Tương Nam: “A Mặc, anh trở về rồi.
”Lệ Mặc dừng lại, quay người và nhìn một hồi lâu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...