Đường Lê mặt mày rạng rỡ nói: "Nhanh lên nhé, em ở dưới nhà đợi anh!"Lệ Mặc không đáp lại, chỉ nhìn Đường Lê đóng cửa rời đi, anh lờ mờ có thể nghe được tiếng Đường Lê đang ngâm nga một giai điệu nào đó.
Cô có vẻ thật sự đang rất vui vẻ.
Vậy nên anh mới nói, Đường Lê thật quá dễ để dỗ dành, chỉ cần dùng một món trang sức thì đã có thể khiến cô dù là trên giường hay dưới giường đều vẫn sẽ nhất nhất nghe lời.
Lệ Mặc mỉm cười sau đó bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Thực ra, Lệ Mặc rất thích kiểu ngoan ngoãn nghe lời này của Đường Lê, vì anh vốn chẳng cần hao tổn chút tâm tư nào.
Lệ Mặc rửa mặt xong liền đi về phía tủ quần áo thay một bộ mới, anh cài cúc áo xong thì cũng vừa hay nhìn thấy hộp két sắt phía trong tủ.
Mật khẩu của két sắt này anh biết, thế nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng mở nó ra.
Dựa theo suy nghĩ của Lệ Mặc, ở trong này chắc hẳn đều là những trang sức mà anh đã mua cho cô.
Đối với trang sức, Đường Lê giống như không có sức chống cự lại.
Mỗi lần thỏa mãn anh, khiến anh hài lòng, cô đều mở miệng đòi trang sức.
Mấy món trang sức này cũng khá đốt tiền đấy, nhưng may là anh cũng xem như giàu có, chút tiền này bỏ ra cũng không xót.
Chỉ là có đôi lúc anh nghĩ, rời xa anh, e là cũng chẳng có kim chủ nào dám bao nuôi con hoàng yến chỉ biết "nuốt" tiền này như Đường Lê.
Lệ Mặc mặc xong quần áo, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi đến bên tủ và mở cái két sắt đó.
Mật khẩu vẫn như cũ, nhưng điều khiến Lệ Mặc ngạc nhiên là, trong két sắt hoàn toàn không có gì cả.
Anh mua cho cô nhiều trang sức như vậy, cô không để trong đây, cũng không biết cô ta đã giấu chúng ở đâu rồi.
Nghĩ lại, Lệ Mặc cũng chợt hiểu ra.
Điều này thật đúng với tính cách của Đường Lê, là cô đang đề phòng anh.
Anh không nhịn được mà "hừ" một tiếng, cuối cùng đem két sắt đóng lại rồi đi thẳng xuống lầu.
Đường Lê lúc này đang đứng dưới phòng bếp cười cười nói nói với dì Trương: "Hôm nay đồ ăn phong phú như thế này, tôi sẽ bị dì vỗ béo mất thôi.
"Dì Trương vừa cười vừa nói: "Béo lên một chút mới tốt, cô đấy, bây giờ gầy quá rồi.
""Tốt chỗ nào chứ, nếu tôi béo lên rồi, Lệ Mặc ghét bỏ tôi thì phải làm sao, một đại kim chủ hào phóng như vậy, tôi không nỡ buông bỏ đâu.
" - Đường Lê nói không chút lảng tránh.
Đoán chừng là Dì Trương không biết nên đáp lại như thế nào, cảm thấy cũng không nên nói tiếp nữa.
Lệ Mặc từ từ đi xuống, lúc xuống lầu, có lẽ anh đã tạo ra tiếng động.
Đường Lê vừa quay đầu đã nhìn thấy Lệ Mặc, liền cười nói: "Ồ, anh xuống rồi sao, mau xuống bếp chờ tí, hôm nay dì Trương nấu rất nhiều món đó.
Chắc là dì thấy anh ở đây, đúng là em được hưởng lây mà.
"Cô cười thản nhiên, cũng không vì những lời nói vừa rồi mà ngượng nghịu.
Lệ Mặc chỉ liếc nhìn Đường Lê một cái, ánh nhìn không nhẹ không nặng, như có như không.
Sự thông minh của Đường Lê, vừa hay lọt vào con mắt đánh giá của Lệ Mặc.
Cô vốn dĩ không hề sợ anh sẽ tức giận khi nói ra những lời có vẻ thẳng thắn đó.
Đường Lê cũng biết rõ, anh vốn là thích cô thẳng thắn, không giấu giếm.
Giao dịch tiền bạc, đương nhiên đâu cần bàn tới cảm xúc, như vậy mới là sòng phẳng nhất.
Lệ Mặc đi qua, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Đường Lê đi vào phụ giúp đem đồ ăn lên bàn, lấy bát đũa, sau đó cô đưa cho Lệ Mặc một bát canh trước.
Lúc ngồi xuống bàn, Đường Lê chớp mắt hỏi: "Chiều nay anh có đi đâu không?"Lệ Mặc đáp: "Có chuyện gì sao?"Đường Lê cong cong khóe miệng, nói: "Buổi chiều nếu anh đi, em sẽ cùng lão Bát đi mua sắm.
Còn nếu anh ở lại, vậy thì em sẽ ở nhà với anh.
"Theo sự hiểu biết của anh về cô, có lẽ cô lại muốn đi mua trang sức, và sẽ mong anh rời đi.
Lệ Mặc "ừm" một tiếng, không nghĩ gì liền nói: "Chiều nay anh ở lại đây.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...