“Gay thì thế nào cơ? Ồ, gay ăn hết của nhà mày à? Mày bảo tao với em ấy là mấy thằng gay, gay mà hơn mày là được.
Mày nhìn xem từ đầu đến cuối mày đi, mày còn thua cả một thằng gay.
Rượu chè, bê tha, thằng khọm già cặn bã.”
Lao vào đập cho gã đàn ông đê tiện một trận bầm dập, anh đứng dậy, phủi tay, sau đó liền qua chục lần khử khuẩn.
Giẫm lên ngực gã, anh đanh giọng: “Từ trước đến nay đều là em ấy đánh tao, mày dựa vào cái gì mà dám đạp vào tay em ấy? Có biết em ấy đang dỗ tao không? Mày có biết tao đang rất rất vui không? Thằng chó khốn kiếp như mày lấy đâu ra tư cách phá hỏng bầu không khí lãng mạn của tao và em ấy như thế hả? Hả?!”
Giựt tay áo anh, cậu hạ giọng: “Ngoan, đợi hạ cánh rồi sẽ có người thay anh trút giận.”
Mân mê bàn tay anh, cậu nhỏ lệ xót thương: “Có biết em xót lắm không? Bàn tay này của anh, đừng để dính phải thứ tạp nham dơ bẩn đó chứ.”
Anh bật cười thành tiếng, bao tức giận, bực tức đều mất sạch.
Không thể không vui vẻ trước sự đáng yêu của cậu.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu, anh phụng phịu: “Ôm anh, anh muốn ôm em ngủ.”
Xoa đầu anh, cậu nhẹ giọng vỗ về: “Ngủ ngon nhé, bảo bối đáng yêu của em.”
Sự vụ vừa xảy ra làm những người còn lại trên máy bay bàng hoàng, muốn hét lên nhưng dặn lòng rằng điều đấy là không thể.
“Nhìn khiếp thật đấy chị ạ, máu vẫn còn kia kìa.”
“Ầy, chị nhìn mà nổi hết cả da gà da vịt rồi đây.
Kinh...gã kia cũng thảm thật ấy chớ!”
“Thôi thôi thôi, bé bé mồm thôi, hai đứa bây coi chừng cậu kia nghe bây giờ, tốt nhất là đừng phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào của người ta đi nghen.”
Ba người phụ nữ với chạc chạc tuổi nhau ngồi hàng phía kề cuối không khỏi kinh hãi.
Da gà da vịt đều nổi cả, người sợ run cằm cặp, người tái mặt, người thì chép miệng.
Không ai không hãi hùng trước cảnh tượng vừa xảy ra.
***
“Xin lỗi chị, tại ban nãy người yêu em có chút nóng giận, thành ra báo hại chị phải lau dọn một lượt.
Em thay mặt anh ấy xin lỗi chị.”
“Hầy, không sao không sao, tui nói thiệt nghen, tui là tui cũng đánh đó.
Thằng cha đó từ lúc lên máy bay là không ưa rồi, mua vé thì mua vé, say sỉn còn bày đặt dọa nạt, thằng chả cũng không ra gì đâu hèn.”
Mộ Hàn cúi đầu xin lỗi người nhân viên dọn vệ sinh trên máy bay.
Cô gái ấy lại xua tay, trong đầu cô ấy, cậu đúng, cậu không sai, và cậu mãi mãi không sai.
Ngay cả cô còn không chấp nhận được việc đó.
LGBT không sai, người sai là người không tôn trọng họ.
Những lời cô vừa nói cũng là thật, gặp cô, cô cũng đập cho ra bã.
“Vâng, em cảm ơn chị.” Mộ Hàn mỉm cười, sau đó, lay lay người anh, dồn dập hỏi: “Bảo bối, anh lén em uống rượu có phải không? Đã uống bao nhiêu rồi? Nếu không uống sao lại thành heo lười ham ngủ?”
“Ơ...anh không có, anh dậy rồi, chỉ là...muốn gần em chút nữa.
Xuống máy bay em bận rồi, hôn lễ luôn cần một khoảng thời gian dài để sắp xếp và lựa chọn.
Anh sẽ phải ngồi nhìn em trong khi em chọn mẫu bánh kem, chọn món, chọn đèn, chọn hoa, và còn thiết kế đồ cho hôn lễ, anh chỉ ôm em được lúc em ngồi một chỗ chọn nơi tổ chức trên điện thoại thôi.”
“Ngốc, chỉ một lần, thời gian còn lại không em bên anh thì cũng là anh bên em.
Hay anh hối hận rồi? Cảm thấy em không còn hấp dẫn, sớm sẽ nhanh chán nên không muốn kết hôn nữa? Nói đi, đừng để sau khi rước về nhà dăm bữa nửa tháng liền cắm cho em cặp sừng cả thước.”
“Em biết anh không có ý đó...Rõ ràng là em cố tình bắt nạt anh.”
***
Dưới sự thúc giục của anh, cậu nhanh nhanh chóng chóng, căng mắt lựa chọn.
Anh và cậu vừa thích núi vừa thích nước, một nơi vừa có biển vừa có núi hoặc có núi có sông, nếu không có biển nên lựa địa điểm sông núi hữu tình, kèm theo một thác nước cao.
Click vào một địa điểm đẹp, sau bảy bảy bốn chín lần soi xét, cuối cùng cậu cũng lựa chọn xong nơi tổ chức hôn lễ.
“Bảo bối, chuẩn bị xe, một người bạn rất thân với em muốn tự tay may hỉ phục cho chúng ta, bây giờ lập tức đến đó, em muốn tự mình thiết kế.”
Duệ Khải cau mày: “Sao anh chưa từng nghe em kể về người bạn đó? Hai người chơi với nhau từ khi nào...Anh...hức, bộ...bộ thân lắm sao?”
“Ngoan, gặp rồi sẽ biết, gấp lắm rồi.”
***
Dừng chân trước căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh, cậu đi nhanh đến, bấm chiếc chuông đính trên cổng nhà.
“Cậu đến rồi, cậu Hàn, em ấy đang đợi cậu trong nhà đó, vào nhanh thôi.”
“Lâu không gặp, anh vẫn trẻ đẹp nha.”
“Cậu khéo đùa, tôi thấy hình của người yêu cậu rồi, tôi chắc chắn không bằng.”
Tiến đến, ôm lấy eo cậu, anh đắc chí: “Chắc chắn không bằng.
Em ấy từng nói tôi đẹp số hai không ai số một, vậy chắc chắn vị trí số một cũng là của tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...