Bóng đêm đang bao phủ toàn bộ Vương Phủ .
Đọng Thúy Các cũng đang rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió xào xạc thổi qua đám lá cây .
Trên ghế đá,thấp thoáng bóng dáng của một người đang ngồi,chính là Sở Tiêu Lăng. Nàng chỉ mặc độc 1 bộ áo ngủ màu trắng tinh thuần khiết,mái tóc dài xõa tung hờ hững trên hai vai, đang ngẩng đầu nhìn lên ánh sao xa xăm trên bầu trời đêm, trong mắt hiển thị rõ nỗi cô đơn.
Sau khi trở về từ điện của lão Vương phi, nàng tự nhốt mình trong phòng ngủ, người nào cũng không cho vào,giống như đang tạo ra 1 kết giới cho riêng bản thân mình vậy, để cho bản thân mình tĩnh tâm đi một chút! Nhưng càng im lặng, suy nghĩ càng hỗn loạn, chỉ cần nhìn đến chiếc giường lớn, nàng lại nhớ đến sự việc của tối hôm qua .
Đêm qua, trên giường cảnh xuân vô hạn, tối kiều diễm, nhiệt tình thiêu đốt. Đêm nay, làm bạn với nàng lại là một gian phòng yên tĩnh, còn mang theo vô hạn đau xót và khổ sở.
Là hắn,đã đem mình từ một cô gái ngây thơ trở thành một nữ nhân, đã dẫn đường cho nàng lãnh hội cảm xúc thăng hoa trong tình dục. Hắn dịu nhàng hôn nàng, ôn nhu, thương tiếc nâng niu trân trọng nàng. Hắn đối với chính mình như vậy chẳng qua chỉ là để giải quyết nhu cầu thôi,sự thật đã rõ mồn một ngay trước mắt,đã bị tổn thương đến như vậy,làm cho mình không bao giờ có thể quên được.
Ai nào ngờ được, tất cả chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, là một âm mưu thâm hiểm! Oán hận cho sự tà ác, đê tiện và vô tình của hắn, nàng càng thống hận chính mình không biết trước điều này,lại đi si tâm vọng tưởng tới hạnh phúc. m mưu ập tới quá nhanh, làm nàng trở tay không kịp, nhưng trong bất hạnh này cũng có kèm theo may mắn, nếu như bị bọn họ biết được chính mình đã từng si tâm vọng tưởng, nhất định sẽ càng cười nhạo, châm chọc thương tổn nàng nhiều hơn!
Nguyên buổi chiều nay, nàng không hề yên lòng, tinh thần hoảng hốt cứ đứng lặng yên ở 1 góc trong phòng, cuối cùng cho đến khi đêm dài buông xuống,nàng mới bước ra hoa viên hít thở không khí, nương theo làn gió êm dịu trong màn đêm buông lơi những cảm xúc ở trong lòng đang tích tụ.
Trước đây, mình cũng đã từng là 1 bảo bối được là cha mẹ cưng chiều vô cùng, cho dù kể từ lúc phụ thân gặp nạn cho đến nay đã phải trải qua hoàn cảnh nghèo khổ,mọi người trong nhà đều đoàn kết lại hỗ trợ cho nhau, thật vui vẻ. Cho dù khi đến Vương Phủ phải chịu hết ủy khuất và bị lạnh lùng hết lần này đến lần khác, nàng vẫn bình tĩnh vượt qua hết.Nhưng hôm nay, có thể nói là ngày thống khổ nhất trong đời nàng, cái gì mà"Mệnh định nhân duyên", hoàn toàn bị dập tắt trong lời nói của hắn!
Mùa thu đã qua đi nhưng vẫn mang theo từng đợt gió rét lạnh, ngàn sao vẫn đổi dời theo từng ngày trôi qua. Cuộc đời này này đêm không lâu ngày lại vội đến, Minh Nguyệt mãi mãi không bao giờ ở cùng một nơi .
Nhìn lên bóng nguyệt, Sở Tiêu Lăng không khỏi nhớ đến lúc nhỏ, mẫu thân từng nói qua với nàng rằng bên trong ánh trăng là nơi ở của 1 vị tiên nhân thiện lương hòa ái tên là Nguyệt Lão, mọi người chỉ cần nhìn lên ánh trăng là có thể nhìn thấy Nguyệt Lão, tương lai sẽ nhận được một mối nhân duyên tốt đẹp.
Cho nên chẳng biết đã bắt đầu từ lúc nào, nàng thường ngồi 1 mình trong sân vườn, nhìn lên bầu trời đêm xa xôi, hi vọng Nguyệt Lão ghi nhớ tới chính mình, tương lai sẽ ban cho mình một nam nhân tốt tính. Nhưng hôm nay xem ra, những lời của mẹ nàng đều chỉ là một truyền thuyết, hoặc là, Nguyệt Lão đã phải bận tâm đến quá nhiều người khác cho nên không còn nhớ tới nàng nữa.
"Nguyệt Lão, người thật sự có ở bên trong Nguyệt cung không? Vậy người có nhìn thấy con không? Người có thể nói cho con biết, con đây cả đời về sau, còn có thể gặp được một người nam tử chân chính yêu thương, hiểu được lòng con và làm phu quân của con?" Si ngốc nhìn lên bầu trời, nàng tự hỏi ra những nghi vấn trong lòng, đồng thời cũng là khẩn cầu có ai đó trả lời cho nàng hiểu được, trong bụng chứa đầy buồn bã.
Ngay trong lúc này, một tiếng bước chân từ phía sau lưng truyền đến, nàng quay đầu lại, chỉ thấy dưới bóng trăng, Cầm nhi đang bước ra trên khuôn mặt cũng đang ưu tư vương vấn thương cảm .
"Tiêu Lăng tỷ, tại sao nàng lại đi ra nơi này? Đêm nay trời rất lạnh, nàng nên khoác thêm áo choàng để giữ ấm!" Cầm nhi chậm rãi tới gần,khoát chiếc áo choàng trên người cho Sở Tiêu Lăng .
"Ta không ngủ được!" Sở Tiêu Lăng đáp ra 1 câu, thuận thế sửa lại áo choàng. Đối mặt với Cầm nhi, nàng không cần phải giấu diếm tâm tư của mình.
Cầm nhi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn chăm chú một hồi, chần chừ hỏi: "Nàng đang ngồi đây lo lắng tới việc sẽ bị lão Vương phi đuổi đi khỏi vương phủ, cho nên không thể ngủ được?"
Lo lắng? Không sai! Chính mình nếu như chỉ vì tội danh này mà bị đuổi ra khỏi Vương Phủ, không chỉ chịu sự nhạo báng của người ngoài, mà còn mang đến sự nhục nhã cho người nhà . Đặc biệt là mẫu thân nàng,nếu biết được chân tướng sự việc này nhất định sẽ đau lòng như đứt từng khúc ruột, bi thương muốn chết.
Còn điều đáng phải lo lắng là, việc này có thể hay không ảnh hưởng đến việc bán đậu hủ? Thiếu đi một cơ hội làm việc,mọi người trong nhà sẽ sinh sống ra làm sao,đôi mắt của mẫu thân đâu nhìn thấy như người thường? Khi nào thì mới có thể chữa khỏi đây?
"Nói đi nói lại, đều là do lỗi của Vương gia, hắn thực sự là phá hư đủ đường!" Cầm nhi căm giận bất bình mắng ra một câu.
Phá hư? Đối với chính mình mà nói, hắn quả thật là tội ác tày trời. Nhưng đối với Nhan Hâm, hắn lại nghĩa vô phản cố, có thể nói là tình thâm ý trọng.
"Hay là trên đời này nam nhân nào cũng đều hư hỏng như vậy, không đáng để tín nhiệm?" Cầm nhi tiếp tục oán trách.
Rốt cục, Sở Tiêu Lăng nói an ủi: "Sẽ không, đương nhiên không phải tất cả nam nhân nào cũng đều như thế, ngươi xem Triệu Đan Vũ và Dịch Bân, bọn họ phẩm tính thiện lương, lại hiền hoà, rất tốt bụng nha!"
"n, Triệu công tử và Dịch Bân ca ca đều là những nam nhân tốt. Dù sao, phàm là người có quyền thế,tất cả đều là đồ trứng thối! Đặc biệt là Vương gia,con người xấu xa tột cùng!"
Nhìn nàng ta cố phùng mang trợn má lên trông đáng yêu vô cùng, Sở Tiêu Lăng khóe môi bất giác cười nhạt, bỗng dưng như nhớ tới điều gì vội thở dài: "Cầm nhi,hay là chúng ta nên rời đi ngay lúc này, chỉ sợ phải bắt đầu lại cuộc sống như lúc trước xuất đầu lộ diện ra bên ngoài buôn bán!"
"Cũng được! Bất quá ta sẽ đứng ra mời chào, sau này cứ để ta rao hàng,giọng ta to lắm đó! "
"Ngươi? Có thể được không đó? Ngươi vẫn hay e sợ những nam nhân kia mà. Huống hồ, ngươi sao lại không lo lắng đến lúc đó danh dự sẽ bị hao tổn, giống như ta vậy bị người ta chỉ trích là tàn hoa bại liễu, không biết liêm sỉ là gì?"
Sở Tiêu Lăng không khỏi lại nghĩ tới sự việc xảy ra ban ngày,nỗi chua xót thật vất vả mới kìm nén xuống lại đang dâng lên.
"Không sợ, ta không sợ! Dù sao ta cũng đâu muốn gả cho cái loại hỗn đản như Vương gia, huống hồ tựa như ngươi đã từng nói qua trước đây, đối phương nếu chỉ bởi vì như vậy mà xem thường ta, cái này loại nam nhân không cần đến cũng được ."
Tự tin cao ngạo, không hề e ngại điều gì! Nhìn Cầm nhi như vậy, Sở Tiêu Lăng giống như nhìn thấy chính bản thân mình trước đây, toàn bộ tâm tình nhất thời buông lơi đi không ít. Đúng vậy, loại nam nhân này, không cần quan tâm đến cũng được!
Cánh tay hơi nâng lên, nàng ôm vai Cầm nhi, lại nhìn về phía bầu trời cao thăm thẳm. Cầm nhi cũng vòng qua vai nàng, cùng nàng hướng nhìn lên trên bầu trời đêm!
Các nàng không hề biết rằng, có một bóng người cao lớn,đang lặng lẽ nhìn từ phía xa,từ nãy đến giờ vẫn lẳng lặng đứng yên trong 1 góc, gương mặt đầy ưu tư đang nhìn chăm chú vào các nàng, một thời gian thật dài sau đó mới lại lặng lẽ rời đi.
Không hề muốn trừng phạt, cũng không muốn trục xuất nàng. Ngày hôm sau, lão Vương phi tự mình phân phó nô tài, nói rõ chuyện đó chỉ là một hiểu lầm, còn ra lệnh cưỡng chế từ nay về sau không cho phép kẻ nào dám nhắc lại việc Tiêu Lăng đêm đầu tiên không có lạc hồng. Lý do của bà là đã hỏi qua đại phu, có 1 vài nữ tử đêm đầu tiên không hề có lạc hồng, nhưng tấm thân vẫn thật sự còn trong trắng thanh bạch.
Vốn, dĩ lý do này cũng rất bình thường, nhưng tại cổ đại lạc hậu, lại là lời tuyên bố vớ vẩn .
Mọi người trong lòng biết rõ bà thiên vị Sở Tiêu Lăng nên viện đến lý do này, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ dám âm thầm xì xào bàn tán và chỉ trỏ, có người hâm mộ Sở Tiêu Lăng đã tu luyện qua mấy kiếp, có thể mê hoặc được lão Vương phi tín nhiệm nàng đến như vậy.
Những lời này, Cầm nhi đều nghe thấy hết nên trở về kể lại cho Sở Tiêu Lăng.Nàng cảm kích lão Vương phi vô cùng bởi sự yêu thương trìu mến mà bà đã dành cho mình.Thế nhưng nàng lại càng thêm trầm mặc, không hề bước ra khỏi cửa, cả ngày chỉ đi lại ở trong đình viện của mình.
Dù sao, có một số việc dù không mong muốn cũng đã xảy ra rồi, nàng hiểu rất rõ, bên ngoài lời đồn đãi chắc chắn không nhanh mà biến mất . Cho đến ngày được trở về nhà thăm mẫu thân, nàng mới rời khỏi Đọng Thúy Vác.
Khoảng cách từ lần gặp mặt trước, đã gần một tháng trôi qua rồi. Nhìn những người thân trong nhà, Sở Tiêu Lăng có cảm giác như đã trôi qua 1 năm xa cách vậy .Nếu không phải là do lo lắng cho mẫu thân vì biết được chân tướng sự thật mà khổ sở, nàng thật muốn cứ như vậy trở về nhà luôn, không cần phải quay trở về nơi không hề thuộc về mình!
Cuối cùng, nàng quyết định kêu Cầm nhi quay trở về phủ trước để thông báo,còn chính mình vẫn ở lại, cùng mẫu thân và đệ đệ dùng bữa tối, cho đến giờ Tuất mới hồi phủ. Toàn bộ phủ đang rơi vào trạng thái yên tĩnh, Sở Tiêu Lăng hơi cúi đầu, chậm rãi đi về phía trước, đang bước qua 1 gian hành lang gấp khúc thì nhìn thấy hai bóng người, một người là Lưu Vân Lạc Kỳ, một người khác là Nhan Hâm lúc nào cũng đi theo sau hắn.
Nàng đang nghĩ tới việc hoặc là đi qua hành lễ, hoặc làm như không nhìn thấy cứ như vậy mà bước qua. Nhan Hâm đã đi tới trước mặt của nàng, giọng điệu trước sau như một lộ ra sự khinh miệt cùng trào phúng, "Ngươi quả thực không giống với người thường,có biết hiện tại là giờ nào rồi không? Mới trở về?"
Nhìn tới nàng ta, Sở Tiêu Lăng vốn không thèm để ý tới, bất quá tư tiền tưởng hậu, vẫn giải thích: "Ta ở nhà cùng mẫu thân ăn cơm tối xong mới trở về, ta có kêu Cầm nhi trở về thông báo trước."
"Hừ, là cùng ăn với mẫu thân sao, hay là cùng với nam nhân khác vậy? Nếu là ta, hẳn là đã tỉnh mộng, chứ không phải là tiếp tục đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt." Nhan Hâm nói xong nói xong, giọng nói bỗng nhiên chuyển hướng khó chịu, "Mặc dù không biết mẫu phi vì sao lại ra phán quyết vớ vẩn đến vậy, nhưng người sáng suốt đều biết rõ, chân tướng sự thật ra làm sao!"
"Đúng vậy, về chân tướng sự thật, cho dù người khác không biết,thì ngươi cũng nhất định biết rõ!" Sở Tiêu Lăng lạnh lùng trả lời, thản nhiên liếc nàng ta một cái, lập tức xoay người rời đi.
Từ đầu đến đuôi, tầm mắt chưa hề nhìn đến Lưu Vân Lạc Kỳ. Nhìn nàng đang chậm rãi bước đi tan vào trong màn đêm, Nhan Hâm tức giận tới mức dậm chân xuống, không khỏi làm nũng với Lưu Vân Lạc Kỳ: "Vương gia, người xem xem, nàng. . . . . . Nàng ta tỏ thái độ gì vậy chứ!"
Lưu Vân Lạc Kỳ không hề lên tiếng, đôi mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm vào hướng Sở Tiêu Lăng vừa đi qua . Nhan Hâm càng nghĩ càng không phục, nàng đã suy nghĩ nát óc mới thiết kế ra 1 âm mưu như vậy .Tưởng rằng có thể làm cho tiện nhân kia bị đuổi đi, khong ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Mấy ngày nay chỉ cần yên tĩnh 1 chút, nàng liền không tự chủ nghĩ đến tình hình đêm đó sau khi Lưu Vân Lạc Kỳ sủng hạnh Sở Tiêu Lăng trở về thái độ rất khác thường, nội tâm có thể nói là vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.
Mặt khác, nàng còn tưởng rằng Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ cùng lão Vương phi tranh chấp, cố ý hưu điệu luôn tiện nhân kia đi, hắn lại nói rằng không muốn phá vỡ tình mẫu tử,còn nói rằng dù sao thì thanh danh của Sở Tiêu Lăng cũng đã bị hao tổn, sau này ở trong phủ không quá mấy tháng, rồi sẽ tự uất ức mà rời đi. Hắn hoàn toàn,ngay từ đầu,luôn luôn không rõ ràng ra quyết định gì cả, nàng muốn tiện nhân kia không chỉ bị mất danh dự, nàng còn muốn tiện nhân kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt!
"Đi thôi!" Bỗng nhiên, Lưu Vân Lạc Kỳ thấp giọng lên tiếng, đem nàng từ trong trầm tư thoát ra .Dù trong lòng vẫn đang đầy ngập lửa giận, nhưng không tiện phát tác ra bên ngoài, nàng chỉ hướng hắn thản nhiên cười, một lần nữa nép vào trước ngực của hắn, đáp:
"n, chúng ta đừng đi nữa, trở về phòng đi, Hâm nhi sẽ hầu hạ ngài đi ngủ!"
Lưu Vân Lạc Kỳ cũng khẽ nhìn nàng cười, ôm nàng, tiếp tục đi lên phía trước tâm tình cũng tốt hơn nhiều,dù cả người vẫn đang hốt hoảng, không yên lòng.
Nhan Hâm cũng là đầy bụng đang suy nghĩ như thế nào tiến hành quân cờ tiếp theo, dù sao, nàng cũng tuyệt đối không cho phép tiện nhân kia còn ở lại trong phủ, tuyệt đối không cho phép tiện nhân kia chiếm được bất cứ thứ gì của mình, thậm chí. . . . . . Có cơ hội cướp đi nam nhân mà chính mình rất vất vả mới có được!!
Bầu trời cao xanh, ánh nắng tươi sáng, không 1 gợn mây, đúng là một ngày đẹp trời . Sở Tiêu Lăng đang tháp tùng lão Vương phi đi đến ngôi chùa trong núi.Sau sự việc Sở Tiêu Lăng được Lưu Vân Lạc Kỳ sủng hạnh qua đi mấy ngày.
Hôm nay mới sáng sớm, lão Vương phi đã nói muốn dẫn nàng đi đến Vân Sơn để đáp tạ Phật tổ."Sau sự kiện lạc hồng", nàng cứ nghĩ rằng việc này sẽ bị hủy bỏ, không ngờ lão Vương phi kế hoạch lại không hề thay đổi!
Bất quá, nàng cũng không cự tuyệt, thứ nhất, đối với vị lão nhân hiền lành thiện lương này, nàng không thể chối từ; thứ hai, ở Vương Phủ bị đè nén lâu như vậy, đi ra ngoài một chút cũng tốt. Hai kiệu nhỏ, mười mấy tùy tùng, không hề phô trương và long trọng, trên đường đi có xóc nảy, đến giữa trưa thì dừng lại ở ngoại ô chân núi Vân Sơn .
Kế tiếp là một sơn đạo khúc khủy, cỗ kiệu không cách nào đi tới được nữa, hai người đành phải đi bộ lên phía trên. Sở Tiêu Lăng và một nha hoàn khác dìu lão Vương phi, vài tùy tùng đi theo phía sau,nhũng người còn lại ở lại dưới chân núi chờ.
Càng đi lên phía trước, Sở Tiêu Lăng càng bội phục lão Vương phi. Đường đường là một thái phi tôn kính, đã cao tuổi, chỉ vì sự thành kính trong lòng với Đức Phật, mà không màng đến gian nguy.
Đồng thời,nàng cũng rất tò mò về ngọn núi Vân Sơn này, muốn biết tại đỉnh núi kia, sẽ có môt ngôi chùa to lớn như thế nào.
Trải qua mấy khắc đi bộ, các nàng cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, mọi người đều đã thở hồng hộc, chỉ thấy đám mây lơ lửng trên không, đứng lặng yên một ngôi chùa hùng vĩ đồ sộ . Được 1 vị tiểu hòa thượng ra tiếp đãi, các nàng cùng nhau tiến vào bên trong chùa,đi đến tầng thứ nhất, nhìn thấy một vị lão nhân gầy rộc đang khoan thai đi đến
"Bần tăng bái kiến lão Vương phi! Lão Vương phi vượt ngàn dặm xa xôi mà đến, bần tăng không thể xuất môn ra nghênh đón kịp thời, khẩn cầu lão Vương phi thứ lỗi!" Hắn giương cây phất trần lên, cung kính nói. Lão Vương phi không hề oán trách, ngược lại cười nhạt:
"Đại sư nói quá lời! Đại sư từ bi hỗ trợ chúng sinh, lão thân tiến đến quấy rầy, mong rằng đại sư thông cảm mới đúng!"
"Lão Vương phi quả nhiên khoan hồng độ lượng, hiền lành hào phóng. Đúng thật là lão Vương phi mà bần tăng đã quen biết, mới dám trước mặt một thí chủ nhiều lời như vậy!"
Vị cao tăng cũng cười, giọng điệu mang theo khâm phục và tán thưởng, khi ánh mắt chuyển tới Sở Tiêu Lăng thì đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia khác thường quang mang:
"Vị này hẳn là Kỳ Vương Phi đi!"
"Thiện nữ Sở Tiêu Lăng bái kiến đại sư!" Sở Tiêu Lăng khom người chào ông .
"Kỳ Vương Phi xin đứng lên, bần tăng không dám nhận!" Nói xong, đạo sĩ tầm mắt một lần nữa hướng trở lại lão Vương phi, chúc mừng: "Lão Vương phi thật là may mắn, thật sự là phúc như Đông Hải!!"
“Việc này cũng do đại sư hỗ trợ, nếu không có đại sư, lão thân há có thể gặp được con dâu hiền đức này!"Lão Vương phi nhân cơ hội lại nói lời cảm tạ.
"Đâu có đâu có! Bần đạo chẳng qua là thuận theo ý trời, Kỳ Vương gia và Kỳ Vương Phi hữu mệnh nhân duyên, bọn họ nhất định trời sinh một đôi, tương thân tương ái đến vĩnh viễn!"
Nghe thấy thế, Sở Tiêu Lăng trong lòng chợt nhói đau! Mệnh định nhân duyên? Nguyên do là vị đại sư này đã châm ngòi nổ!! Chính là, hắn mới vừa nói mình và Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ tương thân tương ái đến vĩnh viễn? Ha ha, hắn đại khái không hề biết, trời sinh một đôi phải là Lưu Vân Lạc Kỳ và Nhan Hâm mới đúng!
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tiêu Lăng khóe môi hiện ra một nụ cười chua xót. Lão Vương phi nhìn thấy Sở Tiêu Lăng như vậy, biết được nàng đang thương cảm nhớ lại chuyện gì, vì thế tạm dừng đề tài này lại, bắt đầu tiến vào tế bái .
Bà quả nhiên là trong lòng luôn hướng về Đức Phật, mỗi một bước đi, mỗi một động tác đều vô cùng nghiêm túc trang trọng, đến nỗi Sở Tiêu Lăng ở bên cũng không dám có chút thả lỏng người, nghe theo sự phân phó của bà, mà lập lại động tác tương tự.
Bái Phật xong, được đại sư an bài, các nàng theo lệ ở lại chùa chiền dùng bữa, đồ ăn chay thanh đạm, Sở Tiêu Lăng lạ miệng nên ăn rất ngon, từ nhiều ngày nay nàng chưa ăn qua một bữa cơm ngon miệng đến như vậy. Sau đó, nàng lại đi cùng với lão Vương phi dọc theo hoa viên của ngôi chùa, nghe đại sư giảng giải qua lịch sử của nó. Đến buổi chiều, các nàng mới chính thức rời đi khỏi ngôi chùa . Đường xuống núi so sánh với lúc lên còn gian nan hơn rất nhiều.
Giống như lúc đi đến vậy, Sở Tiêu Lăng và nha hoàn dìu lão Vương phi 1 cách cẩn thận. Nhưng đi được vài bước, mặt trời đột nhiên khuất mất, sắc trời nháy mắt tối sầm lại, đám mây đen dầy đặc bao quanh, mưa to không hề báo trước rơi xuống càng lúc càng nặng hạt..
Phát giác tình thế bất ngờ, lão Vương phi nhanh trí an bài: "Tiêu lăng, đường này không dễ đi, ngươi mau thả tay ta ra, để cho bọn họ đi trước cũng được!"
"Ta không sao, mẫu phi, ta vẫn sẽ dìu người đi tới được mà!" Không phải là Sở Tiêu Lăng không tin vào đám tùy tùng này, mà bởi vì trong tình huống nguy hiểm trước mắt, nàng không muốn đem lão Vương phi giao cho những người khác, nàng muốn đích thân dìu bà đi.
Nhìn Sở Tiêu Lăng vẫn 1 mực cố chấp, lão Vương phi cũng không tranh cãi thêm nữa, cầm chặt tay nàng, cùng nhau chậm rãi đi xuống dưới núi. Hai gã tùy tùng ở phía trước, hai gã ở phía sau, lập tức chạy đến giúp đỡ.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, hạt mưa gia tăng thêm, rất có thể là mưa rền gió dữ lâu ngớt. Lão Vương phi muốn cho dừng lại tạm thời, nhưng khi nhìn hai bên cây cối thưa thớt, căn bản không che được cho ai, lại không biết cơn mưa đầu mùa hạ này đến bao giờ mới tạnh,có thể lại càng làm tình hình tồi tệ hơn, vì thế đã bỏ qua ý niệm vừa thoáng qua trong đầu.
Mưa càng lúc càng lớn, gió cũng càng ngày càng mãnh liệt, tấm giấy dầu ô mỏng manh bị cuốn bay đi,hạt mưa to như hạt đậu, không hề tình cảm tạt vào người Sở Tiêu Lăng,cả trên mặt và trên tóc. Những người khác cũng vậy, rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều ướt nhẹp cả .
"Mẫu phi, xem ra chúng ta không thể tiếp tục đi tới!" Sở Tiêu Lăng nhịn không được đề nghị.
Lão Vương phi một bên lau đi nước mưa trên mặt, một bên nhìn đến chung quanh, sau đó gật đầu, đang chuẩn bị hướng đến dưới tán cây đại thụ bên cạnh, ai ngờ chỉ vì bất cẩn, một nô tài trượt chân,làm cả người bà té ra bên ngoài.
Sở Tiêu Lăng không hề nghĩ ngợi gì,vội quay người kéo tay bà lại,các tùy tùng khác cũng gấp rút chạy tới gần lại, điều này làm cho con đường kia vốn đã hẹp lại càng trở nên chật chội thêm, mà trời lại mưa to quá, bùn đất nhão nhoẹt cả. Sở Tiêu Lăng cả người ướt sũng nước mưa, nhưng nàng vẫn giữ chặt tay của lão Vương phi,cùng lúc được mọi người hiệp trợ, cuối cùng lão Vương phi cũng được kéo lại về, đáng tiếc, chính nàng lại rơi xuống dưới núi!! 1 bóng dáng màu hồng, bất ngờ hòa với đường núi quay cuồng, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!!
"Tiêu Lăng, Tiêu Lăng. . . . . ." Lão Vương phi quá sợ hãi, hò hét điên cuồng.
Các tùy tùng vội chạy nhanh đến trấn an bà: "Lão Vương phi, ngài đừng quá kích động, ngài phải chú ý tới sức khỏe của mình!"
"Mau, các ngươi nhanh đi xuống, đi xuống phía dưới cứu Vương Phi đi!
!" Đi xuống? Đi xuống bằng cách nào? Nhìn mông lung triền núi trắng xoá một màu, căn bản không hề nhìn thấy bóng dáng Sở Tiêu Lăng đang ở đâu, các tùy tùng đều cảm thấy rất lo lắng nhưng lại không biết phải làm sao.
Lão Vương phi đã lệ rơi đầy mặt, thương tâm khóc lên, đồng thời thầm oán cho sự bất cẩn của mình .
Sau đó, mưa gió cũng tạm ngừng, bà lập tức cho hai gã nô tài đi xuống dưới núi tìm người, sau đó lại giao phó hai kẻ khác vội vàng chạy về phủ đi tìm người đến viện trợ, chính mình cùng nha hoàn ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Lưu Vân Lạc Kỳ hoả tốc đuổi tới, nhìn thấy lão Vương phi đang chật vật bi thương ngồi ở dưới đất, toàn thân ướt sũng, hắn đau lòng không thôi, "Mẫu phi, ngài có khỏe không?"
Nhìn đến nhi tử, lão Vương phi tâm tình đang yên lặng bỗng sáng lên hy vọng, kích động nắm lấy tay hắn:
"Kỳ nhi, mau, nhanh đi cứu Tiêu Lăng, nàng ấy vì cứu ta mới bị té xuống dưới núi!"
Lưu Vân Lạc Kỳ ánh mắt chớp lên, lập tức nhìn chung quanh toàn bộ bốn phía, trấn an bà: "Mẫu phi ngài hãy đi về trước, mọi chuyện còn lại cứ giao cho con là được!"
"Không được, ta muốn ở chỗ này chờ, ta muốn nhìn thấy Tiêu Lăng mới an tâm được!" Lão Vương phi vẻ mặt cố chấp.
Lưu Vân Lạc Kỳ thấy thế, trầm ngâm một lát, mới nói: "Mẫu phi, ngài thân thể không tốt, lại mắc mưa, hẳn là nên về sớm nghỉ ngơi một chút. Ngài nói như vậy, càng làm con phân tâm hơn,cơ hội tìm ra nàng ta lại càng thấp hơn!"
"Đúng vậy đó lão Vương phi, xin ngài tốt hơn hết là theo chúng ta hồi phủ, ngài vẫn còn ở nơi này, Vương gia lại càng lo lắng hơn, đối với việc tìm kiếm Vương Phi rất là bất lợi đó!" Nha hoàn cũng khuyên giải thêm vào một câu. Những người khác cũng tranh thủ khuyên giải bà.
Lão Vương phi tiền tư hậu tưởng, cuối cùng đồng ý! Trước khi đi, cầm thật chặt tay Lưu Vân Lạc Kỳ nói "Kỳ nhi, ta bất kể ngươi đối với nàng ta có tâm ý như thế nào, nhưng ngươi phải tìm cho được nàng ấy, ít nhất cũng là vì mẫu phi, biết không?"
Lưu Vân Lạc Kỳ kiên định gật đầu,
"Mẫu phi yên tâm, con tìm không thấy nàng, sẽ không trở về gặp người!"
Nghe hắn nói những lời này, lão Vương phi cuối cùng yên tâm, lại ảo não nhìn xuống phía dưới một hồi lâu, mới cùng tùy tùng đi xuống núi.
Nhìn theo kiệu của mẫu thân bình yên rời đi, Lưu Vân Lạc Kỳ cấp bách nhảy xuống, bắt đầu vận khinh công chậm rãi nhảy xuống dưới núi.
Ông trời tựa hồ như muốn khảo nghiệm năng lực của hắn, cơn mưa vừa ngừng không được bao lâu, lại tiếp tục rơi xuống, rất nhanh làm cho hắn cả người ướt sũng. Hắn chau đôi mày lại, vừa lau mặt, vừa nhìn sang xung quanh, thân hình cao lớn mạnh mẽ khi thì bay lên trên, khi thì ở tại trên sườn dốc,cho đến khi hắn đặt chân tới đáy cốc, rốt cục cũng đã nhìn thấy một dáng người mặc áo hồng .
"Này. . . . . . Nha đầu, ngươi tỉnh lại đi,có nghe được bổn vương đang nói gì không? Mau tỉnh lại đi!" Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh người nàng, nhẹ giọng nói. Thấy nàng không có chút phản ứng nào, liền kiểm tra xem nàng có còn thở hay không, biết được nàng vẫn còn sống,tâm trạng bất an có chút lắng xuống không ít.
Sau đó nâng đầu nàng lên, tiếp tục vuốt nhẹ hai má tái nhợt không còn chút máu của nàng: "Sở Tiêu Lăng, nha đầu kia, tỉnh lại, nha đầu. . . . . ." Dù cho hắn quát to đến như thế nào, Sở Tiêu Lăng vẫn như cũ không hề động đậy, hai mắt nhắm chặt, nước mưa ướt đẫm khuôn mặt.
Nhìn thấy trời mưa càng lúc càng lớn sắc trời cũng dần tối rồi, Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn chung quanh xem xét, lại nhìn lên sườn dốc cao thăm thẳm, nghĩ đến tình cảnh này mà cứ như vậy đi lên chắc chắn là không thể được. Vì thế ôm lấy nàng, đi xung quanh một vòng, rốt cục phát hiện cách đó không xa có một sơn động. Trong lòng vui vẻ hẳn, hắn ôm nàng, rất nhanh hướng vào phía trong động bước đi đến. . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...