Lưu Vân hoàng triều là triều đình phồn hoa, thịnh vượng. Đô thành là kinh đô, nổi danh nhất đô thành là quán rượu lâu đời Phi Long trên trường thọ phố.
Long,rồng tượng trưng cho hoàng đế, quán rượu này lại dám lấy tên là Phi Long, đây không phải là rõ ràng cũng hoàng đế thị uy(ra uy) sao? Thật ra thì, quán rượu này có lai lịch lớn, có người nói người đứng sau là Vương gia Lưu Vân Lạc Kỳ quyền cao, chức trọng trong hoàng triều Lưu Vân, còn có người nói người đứng sau chính là Hoàng đế đại nhân.
Quán rượu chia làm ba tầng, được trang hoàng tráng lệ, cao quý, ưu nhã.Phục vụ chính gồm ăn uống, vui chơi, chơi nhạc…Lầu một là đại đường, vì là nơi cung cấp đồ ăn cho dân chúng. Lầu hai và lầu ba gồm từng gian phòng, nơi đây không phải để ở trọ mà là nơi để các đôi vợ chồng hoặc tình lữ lãng mạn vui đùa.Phòng không chỉ cách âm hoàn hảo,mà còn được thiết kế đặc biệt, bước vào phòng liền có thể cảm nhận nhận được bầu không khí lãng mạn và kiều diễm.
Trong phòng khách quý, một người đang trình diễn một tiết mục với làm cho người khác đỏ mặt, tim đập nhanh.
Trên giường, một nữ nhân nằm trần truồng trên nam nhân anh tú trẻ tuổi, đôi long mày rậm, ngũ quan lúc hiện lúc mập mờ, vô cùng tình tứ, đôi môi mỏng nhẹ nhàng kẽ kêu, mơ hồ phát ra một loại âm tựa như đói khát, vừa tựa như là thỏa mãn.Nam nhân kia vô cùng quyến rũ, bả vai rộng, lồng ngực rộng, từng múi da rõ ràng, cứng rắn, một chút thịt dư thừa cũng không có,…
Khó trách nam nhân lại có vẻ mặt này, lại một cô gái xinh đẹp không mảnh vải lại đang ra sức lấy lòng nam nhân.
Cô gái động tác quen thuộc, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu mới lấy lòng đàn ông.Nàng thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, da thịt ửng đỏ, mồ hôi tạo thành một một lớp mỏng càng tinh xảo, xinh đẹp, ngũ quan càng thêm hứng phấn, thiếu chút nữa là vặn vẹo một chỗ.
Đột nhiên, nam nhân mở mắt, đem nàng đè ở phía giữa…Nàng lập tức rên lớn, bên trong phòng nhất thời trở nên tuyệt hảo…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trận triền miên trên giường từ từ dừng lại.
"Vương gia, hâm nhi rốt cuộc khi nào mới có thể ở ký phong các cùng ngài hoan ái đây?" cô gái giống như con mèo nhỏ chỉ vừa mới được ăn no bàn tay nhỏ bé mềm mại kỹ xảo vẽ các vòng tròn trước ngực nam nhân.
"Ở chỗ này không tốt sao? Nơi này tình điệu hơn xa trong phủ!" Nam tử lười biếng cười, lúc này mới nhìn rõ ánh mắt của hắn, sâu thẳm đen nhánh, giống như đáy của mặt hồ sâu.
“Nhưng hâm nhi muốn trở thành vợ của Vương gia, hâm nhi đã mơ ước từ lâu”.Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm cong lên, vẻ mặt thương tâm như muốn khóc, rốt cuộc có bao nhiêu đáng thương?
Quả nhiên, nam tử ôm nàng càng chặt hơn một chút,khẽ hôn lên trán nàng mấy cái,tròng mắt đen đều là cưng chìu thần sắc, trầm thấp đậm đà,giọng nói lộ ra thương tiếc cùng đau lòng: “Hâm nhi ngoan, nhẫn nại vài hôm, khi nào sức khỏe của mẫu thân tốt, bổn vương cùng ngươi nói. Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định cưới ngươi qua cửa, trở thành bổn vương chánh phi, thay Bổn vương sinh hạ con đầu long”
"Đa tạ vương gia! Vương gia đối với hâm nhi thật tốt! Hâm nhi phải đi miếu Quan Âm thay lão Vương phi cầu xăm, cầu xin trời phù hộ Lão Nhân Gia thân thể sớm hồi phục, sống lâu trăm tuổi!) Cô gái mặt thành kính, kì thực nội tâm đang nguyền rủa hận không được lão Vương phi sớm ngày quy thiên, như vậy sẽ không người có thể ngăn cản nàng trở thành Kỳ vương phủ chánh phi!
"Hâm nhi thật biết nghe lời ! Bổn vương dẫn ngươi đi dạo phố, thích gì cứ mua, coi như là phần thưởng, đứng lên hầu hạ Bổn vương thay quần áo”
"Ngô, hâm nhi. . . . . . Hâm nhi không muốn đi đi dạo phố, hâm nhi còn muốn. . . . . ." Cô gái tỏ vẻ ngượng ngùng, đôi mắt lộ ra vẻ hấp dẫn như thầm nói với nam nhân điều gì đó…
Nam tử đột nhiên hiểu, khóe miệng nhếch lên chút tà mị gầm nhẹ một tiếng:“tiểu yêu tinh”.
Ngay sau đó lật người lần nữa đè nàng dưới thân . Rất nhanh, bên trong phòng lại dấy lên một cỗ ái dục kiều diễm, bọn họ rời đi quán rượu sau nửa canh giờ.
Trường thọ phố, người đến người đi hối hả, cực kì náo nhiệt.Tại một chỗ càng thêm ồn ào bởi tiếng rao lanh lảnh từ một quầy đậu hũ truyền ra.
"Đậu hũ Tây Thi, hôm nay đậu hũ có đủ hay không trợt? Có đủ hay không non?"
"Vị công tử này Ngài nói có đúng không? Thử qua chẳng phải sẽ biết?" Thanh âm thanh thúy của cô gái, lộ ra nụ cười
“ Đậu hũ Tây Thi là đậu hũ ăn ngon nhất kinh thành. Bản công tử ta muốn ăn…đậu hũ ngươi!”
"Đa tạ công tử nể mặt, mang về từ từ thưởng thức!" Sở Tiêu Lăng tiếp tục mỉm cười.
"Ngươi rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng lập gia đình? Lại nói ngươi cũng trưởng thành rồi, mấy năm sau hoa tàn ít bướm sẽ không người muốn, cho nên, vẫn là ngoan ngoãn theo sát Bản công tử trở về làm cái tiểu thiếp, Bản công tử bảo đảm sẽ hảo hảo thương ngươi!"
"Lục công tử thật là cất nhắc! Ta nói qua, chỉ cần có người cho ra tiền mừng đạt tới mục tiêu của chúng ta, liền nhất định gả!"
"Vậy ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu à?"
"Công tử có thể cho bao nhiêu?"
"Một ngàn lượng? Hai ngàn lượng? Năm ngàn lượng?"
“ Ha Ha, mời công tử trở về đi.” Sở Tiêu Lăng cự tuyệt, thông minh như nàng, cũng không nói ra cụ thể số lượng, bởi vì nàng rõ ràng một khi có xác thực số lượng, nhất định có người làm được, như vậy đến lúc đó mình khẳng định thảm. Nàng căn bản cũng không muốn gả người, đặc biệt là bọn họ, nhất bang côn đồ!
Nâng đỡ đậu hũ rất nhanh bán xong, Sở Tiêu Lăng vỗ vỗ tay, nhìn chung quanh một chút.Bỗng nhiên thấy một đôi nam nữ đi tới,quần áo hoa lệ đắt giá, nam nhân tướng mạo xuất chúng, nữ nhân giống như người không xương, cả người nhũn như con chi chi bám vào người nam nhân, nam nhân vui vẻ hưởng thụ, lớn mật ôm eo thon nhỏ của nữ nhân, không để ý người khác đang nhìn
Trước sự chú ý của Sợ Tiêu Lăng, nam nhân đôi mắt đen nhánh nhìn ra khinh bỉ, cô gái khi cũng thế, ánh mắt của bọn họ giống như không biết mình làm cái vô liêm sỉ, không thấy người làm chuyện xấu.
Bĩu môi một cái, bỏ qua cái cảm giác không rõ của mình, Sở Tiêu Lăng phóng tầm mắt sang hai trượng đậu hũ của quầy đậu hậu bên cạnh vẫn chưa bán được, không khỏi đi tới: "Cầm nhi, đem đậu hũ dời đi qua!"
"Tiêu lăng tỷ ——" hàng xóm tiểu muội muội huyền Cầm Nhi sợ hãi kêu một câu, cuối cùng vẫn đẩy xe đến quầy hàng của Sở Tiêu Lăng.
Sau khi định đoạt thỏa đáng, Sở Tiêu Lăng lần nữa lớn tiếng rao hàng: “ Bán đậu hũ đây, đậu hũ mới ra lò, vừa trơn vừa non, các vị đại thẩm mời tới nếm thử một chút!”
Nàng mới rao một hồi, những thứ “côn đồ” kia lập tức chen chúc tới đây, bọn họ căn bản cũng không phải mua đậu hủ, mà là thừa dịp cơ hội này đùa giỡn nàng, ăn đậu hũ của nàng.
Quả nhiên, chốc lát, đậu hũ đã bán sạch,Sở Tiêu Lăng đếm một phần tiền, đưa cho Huyền Cầm Nhi: "Cầm nhi, đây là của ngươi mà, đếm một chút nhìn có đúng hay không!"
Cầm nhi vui mừng nhận lấy, không hề đi đếm, mà là ý vị nói tạ(nói lời cảm ơn): "Tiêu lăng tỷ, cám ơn tỷ, may nhờ có tỷ, nếu không muội cũng không biết bao lâu mới bán được!"
Sở Tiêu Lăng thương yêu, sờ đầu nàng: “Ta với muội không có gì để cảm ơn, muội,cái tính xấu hổ nhất định phải đổi, chúng ta làm ăn nhất định phải hào phóng, dũng cảm, như thế mới có khách được!
Cầm Nhi không nói, chỉ nhìn cô, trong mắt trần đầy cảm kích và sủng bái.
"Tỷ ——" lúc này, một thanh âm khác vang lên, chỉ thấy, một chàng trai chừng 17 tuổi hướng họ đi tới, đi bên cạnh là bạn học, tướng mạo thanh tú.
"Học bổ túc trở lại? Kia bang chúng ta thu (dọn) cửa hàng đi!" Sở Tiêu Lăng vừa phân phó đệ đệ sở dịch bân, nhìn người thanh niên thanh tú bên cạnh, chào hỏi: "Đơn vũ, người cũng tới rồi?"
Thanh tú nam tử xấu hổ cười một tiếng, trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia ngưỡng mộ tình.
"Tỷ, ngươi lại để cho những tên sắc lang kia chiếm tiện nghi rồi hả ?" Sở dịch bân vừa dọn dẹp, vừa càu nhàu.
"Đứa ngốc, nói chuyện chú ý một chút, bọn họ là khách hàng của chúng ta !"
“ Khách hàng nào, căn bản là hướng tỷ đùa giỡn.”Sở Tiêu Lăng xem thường, một mặt bất mãn, lạnh nhạt
“Sao lại không tổn thất, danh tiếng của tỷ bị làm hư, sẽ không có nhà chồng nào muốn tỷ!”
"Bọn họ nếu là bởi vì loại lý do này không quan tâm ta, vậy ta còn gả đi làm gì?" Sở Tiêu Lăng cười nhạt, dời đi chỗ khác đề tài: "Ngươi phải là thật thương tỷ tỷ, nhớ hăng hái, khảo thủ công danh, khiến tỷ tỷ an tâm hưởng phúc!"
"Tỷ ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng, không bao giờ để cho những nam nhân kia ăn đậu hũ của người nữa.” Sở Dịch Bân mặt vô cùng nghiêm túc.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Triệu Đơn Vũ, đệ đệ của nàng kéo xe về, nàng cùng Cầm Nhi đỡ ở phía sau, một hàng ba người, vừa nói, vừa cười, hướng bên phải đường mòn mà đi tới…
Họ hồn nhiên không biết ở phố xá đối diện, một vị Lão Phu Nhân dáng vẻ sang trọng cùng một đạo sĩ đang quan sát họ từ lâu.
"Đạo trưởng, ngươi xác định nàng chính là người ta cần tìm)" Lão phu nhân tiếp tục nhìn cho đến khi họ đi xa dần, chỉ còn những cái bóng màu tìm nhạt.
"Không tệ, chính là nàng! Như thế nào, chẳng lẽ lão Vương phi không hài lòng?"
"Hài lòng hài lòng, dáng dấp rất duyên dáng, tự nhiên thanh thản, độc lập kiên cường, lại lấy việc giúp người khác làm niềm vui, hảo, rất thích hợp với Kỳ nhi nhà ta. Đạo trưởng, vạn phần cảm tạ!"
"Lão Vương phi không cần phải khách khí, đây là việc bần đạo phải làm bần đạo xin cáo từ trước, có chuyện gì xin lão Vương phi cho người truyền bần đạo!”
"Được, đạo trưởng đi thong thả!"
Sau khi đạo trưởng rời đi, Lão phu nhân lại hướng mắt nhìn về phía Sở Tiêu Lăng và đám người vừa đi khuất, rồi mới phân phó tùy tùng hộ tống mình về phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...