Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Nó nằm trong tay bọn bác thì lỗ, chẳng nhẽ hai đứa thì lãi sao?"
Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói: "Bác cả, nếu Trương Minh Vũ đã dám đến đây thì bọn cháu đã nắm chắc chuyện này rồi".
Lâm Quốc Long tức giận nói: "Chém gió!"
"Bọn bác nỗ lực lâu như vậy chưa bao giờ nghỉ ngơi, cố gắng nâng cao danh tiếng của tập đoàn Lâm Thị, mà bây giờ vẫn chưa kiếm được lợi nhuận".
“Trương Minh Vũ dựa vào cái gì mà có thể nhảy vào chứ?"
Tập đoàn Lâm Thị bây giờ là một cái hố lớn.
Danh tiếng chẳng ra sao cả?
Ai làm ra lợi nhuận được chứ?
Trương Minh Vũ cười nói: "Bác hai đừng lo, có kiếm được lợi nhuận hay không đương nhiên phải vào tay chúng cháu rồi mới thấy được".
Lâm Quốc Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Nếu như nằm trong tay cậu mà vẫn không làm ra lợi nhuận thì ai chịu tổn thất của tập đoàn Lâm Thị?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Kiều Hân không hề do dự nói: "Cháu lấy Tuyền Ảnh ra đền".
Hít!
Vừa dứt lời, mọi người liền hít sâu một hơi lạnh!
Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc!
Nhưng Lâm Kiều Hân coi Tuyền Ảnh là mạng của cô mà!
Không ngờ...
Nếu đã vậy, Lâm Quốc Phong không biết phải nói gì nữa.
Lâm Tuấn Minh nói nhỏ: "Bố, quy mô... của Tuyền Ảnh không nhỏ đâu!"
Mắt Lâm Quốc Phong lóe sáng!
Nếu như sát nhập được Tuyền Ảnh vào tập đoàn Lâm Thị thì...
Nhất định sẽ là chuyện tốt với tập đoàn Lâm Thị!
Trương Minh Vũ cười nói: "Bác cả cứ đưa ra thời hạn, để đến lúc đó... đỡ có người lèm bèm sau lưng".
Mắt Lâm Tuấn Minh lóe lên lửa giận!
Lâm Quốc Phong cười khẩy: "Được, vậy trong vòng bảy ngày, từ hôm nay hai đứa sẽ là người quản lý tập đoàn Lâm Thị".
"Trong bảy ngày, nếu có thể lấy dược dự án trị giá năm triệu, bác sẽ giao hẳn tập đoàn Lâm Thị cho cháu!"
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Trùng hợp nhỉ?
Lâm Kiều Hân sững sờ, khó chịu nói: "Bác cả, dự án trị giá năm triệu đâu có dễ lấy như vậy?"
Lâm Quốc Long cười khẩy đáp: "Bây giờ cháu không tự tin như ban nãy nhỉ?"
"Cháu tin tưởng Trương Minh Vũ thế cơ mà, cậu ta nhất định có đủ thực lực".
Nói xong, mắt ông ta tràn ngập sự chế giễu.
"Cháu...”
Lâm Kiều Hân nhíu mày, trong lòng bùng lên lửa giận.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được thôi, cháu đồng ý".