Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Hàn Quân Ngưng ra chiều bất mãn, lẩm bẩm: "Nhiều chuyện vậy trời, nhỏ này tính làm gì nữa đây?"
Trương Minh Vũ cười lúng túng: "Em cũng không biết nữa, để em quay về xem sao. Mong là không có chuyện gì xảy ra nữa".
Hàn Quân Ngưng khoát tay.
Trương Minh Vũ vào biệt thự.
Hàn Quân Ngưng tung người nhảy mấy lần về đến phòng của mình.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ tới cầu thang lên tầng hai.
"Trương Minh Vũ?", Lâm Kiều Hân lại lớn tiếng hỏi.
Anh vội vàng trả lời: "À, tôi đây".
Nói rồi anh bước đi thật nhanh.
Đến nơi, Trương Minh Vũ thấy ngay Lâm Kiều Hân đang đứng trước cửa phòng mình.
Anh cười ha ha: "Sao đấy?"
Trông Lâm Kiều Hân khá lo lắng: "Anh đi đâu thế? Tôi tìm anh cả buổi rồi đấy".
Trương Minh Vũ lúng túng trả lời: "Tôi đi vệ sinh ấy mà".
Dường như Lâm Kiều Hân nhẹ nhõm thở ra, cô xoay người về phòng.
Vẻ mặt Trương Minh Vũ đầy mông lung.
Gì thế này?
Anh cất bước đi vào trong.
Ánh trăng mờ mờ hắt xuống, bấy giờ Trương Minh Vũ mới nhận ra Lâm Kiều Hân chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng.
Đường cong quyến rũ ẩn ẩn hiện hiện!
Trong lúc nhất thời, Trương Minh Vũ ngẩn tò te ra nhìn.
Một lúc sau, giọng nói bất mãn của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh... vừa rồi có nghe thấy tiếng tôi gọi không?"
Hửm?
Trương Minh Vũ hớ ra.
Sao cứ thấy hình như Lâm Kiều Hân hơi... không vui thế nhỉ?
Anh bối rối trả lời: "Ban nãy tắm mở nước lớn quá, tôi nghe thấy tiếng cô gọi là đi ra liền ấy chứ"'.
Lâm Kiều Hân bĩu môi, không nói gì thêm nữa.
Trương Minh Vũ càng ngơ ngác hơn.
Thật lâu sau anh cười hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Lâm Kiều Hân hơi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt ngổn ngang cảm xúc.
Nhưng rồi cô lại ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Tôi hơi sợ".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.
Sợ mà nghe giọng bình tĩnh dễ sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...