Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Nghe thấy thế, anh lập tức vui mừng hớn hở, thế nhưng vẫn không kìm được sốt ruột.
Dù sao giờ đây Lâm Kiều Hân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!
Hai gã đàn ông áo đen cũng đang nhìn nhau, ánh mắt loé sáng.
Một lúc lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới lớn tiếng quát tháo: “Ôm đầu ngồi xổm xuống cho tôi!”
“Ai dám động đậy tôi sẽ nổ súng!”
Cô ta cũng không ngờ ở đây lại có nhiều người tới vậy!
Thế nhưng sau khi cô ta nói xong, đám người kia vẫn chẳng thèm phản ứng lại!
Đôi mắt xinh đẹp của cô lạnh như sương. Cô ta sẵng giọng quát: “Tôi là người thuộc tổ tuần tra! Đại đội của chúng tôi sắp đến rồi, mau ôm đầu nhanh lên!”
Trương Minh Vũ phất tay, dẫn theo Long Tam và Long Thất chậm rãi bước tới gần cô ta.
Cô gái tóc ngắn cau mày nhưng vẫn không nói lời nào.
Ánh mắt cũng hiện lên vẻ tàn độc!
Đội tuần tra tới hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn!
Bốn người cảnh sát vô thức chĩa súng về phía mấy người Trương Minh Vũ.
Tần Minh Nguyệt bình thản nói: “Cho họ tới”.
Mặc dù cô ta đang rất tức giận nhưng vẫn có thể nhìn ra được bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Thế nhưng nỗi lo trong lòng cũng không còn nữa.
Ba người họ nhanh chóng đi tới sau lưng Tần Minh Nguyệt.
Đúng lúc này, cô gái tóc ngắn kia tức giận hét lên: “Trương Minh Vũ, coi như anh gặp may! Lần sau sẽ không còn được may mắn như vậy nữa đâu!”
Cô ta vừa dứt lời lập tức vung tay lên.
Đám người lập tức lao về phía lan can.
Tần Minh Nguyệt cau mày lạnh giọng quát: “Đứng lại! Không được nhúc nhích!”
Gã đàn ông mặc áo đen cười lạnh nói: “Chỉ là một đội cảnh sát nho nhỏ mà cũng đòi bắt chúng tao sao?”
“Hẹn gặp lại sau!”
Ngay khi giọng nói ấy vừa dứt, mấy người kia lập tức tung mình nhảy thẳng xuống dưới!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tần Minh Nguyệt cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Sao lại như vậy…
Cô ta tức tốc chạy tới sát lan can.
Sau khi thấy mỗi người đang lơ lửng giữa không trung ở dưới kia đều đang dang rộng “đôi cánh” màu đen, cô ta mới thở phào một hơi.
Thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn tràn đầy lạnh lẽo!
Đám đông đang đứng hóng hớt ở dưới toà nhà đều sợ ngây người!
Cánh đen che đầy trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Trương Minh Vũ cao giọng hô lên: “Đi!”, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Dứt lời, anh vội vàng chạy vào trong thang máy!
Tần Minh Nguyên bực bội nhìn theo, lạnh giọng quát: “Không được nhúc nhích!”
Nói rồi cô ta nhắm chuẩn họng súng vào người anh!
Anh chợt dừng bước.
Long Tam và Long Thất thấy thế định lao tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...