Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Người của nhà Âu Dương, ít nhất một tuần nữa mới đến.
Còn Thần Ẩn...
Bây giờ có Long Tam và Long Thất ở đó, nhất định không xảy ra chuyện gì.
Haizz.
Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thầm thở dài.
Kế hoạch không thể thay đổi được...
Không bao lâu sau, xe cảnh sát từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn phát hiện ra mình đang ở cổng Cục công an thành phố Hoa Châu.
Cửa xe mở ra, Trương Minh Vũ bị hai cảnh sát áp giải vào trong.
Lục Chính Đình và Chu Vân Phong bị áp giải đi sang một bên khác.
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày, nghi ngờ.
Trương Minh Vũ nhanh chóng bị đưa vào phòng thẩm vấn, bị hai cảnh sát còng tay, ấn xuống ghế.
Trương Minh Vũ cũng rất phối hợp.
Hai cảnh sát nhanh chóng đi ra.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng tối kịt!
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lần đầu đến có hơi lo lắng...
Nhưng chẳng lâu sau, tiếng bước chân vang lên.
Cửa mở ra, ánh sáng và một bóng người xuất hiện.
Nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Két!
Ánh đèn nhức mắt được bật lên, chiếu lên mặt Trương Minh Vũ.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Nhóc, đánh người à?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Giọng nói này rất ngông cuồng, còn hơi có vẻ gì đó... thô bỉ?
Bây giờ người nào có thể cũng vào được đồn cảnh sát hả?
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nhưng tôi chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi".
Còn lâu anh mới thừa nhận!
Ánh đèn nhức mắt khiến Trương Minh Vũ không thể mở mắt, anh cũng không nhìn được người trước mặt là ai.
Giọng nói thô lỗ kia lại vang lên: "Đánh người là đánh người, lý do lý trấu làm gì?"
"Chỉ tiếc rằng, mày đánh phải người không nên đánh".
Lời này nghĩa là sao?
Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chẳng phải con người đều bình đẳng sao? Tại sao có những người không nên đánh?"
Người đàn ông thô lỗ cười khẩy: "Đúng là con người đều bình đẳng, nhưng kẻ mày đánh là thần!"
Trương Minh Vũ mơ hồ hỏi: "Thần gì cơ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...