Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Anh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Chửi tôi là đủ rồi, lôi cả người khác vào làm gì?”
Lý Phương Cầm tức tối, cất giọng chanh chua nói: “Ồ, mày thì giỏi rồi! Sắp phải ly hôn với Kiều Hân nhà tao đến nơi nên muốn ra vẻ anh hùng chứ gì!”
“Nhưng tao nói cho mày biết, mày tính sai rồi!”
“Hôm nay chắc chắn tao phải đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm cho bằng được.
Nhưng dù là vậy, tao cũng phải khiến mày mất sạch mặt mũi cút đi!”
“Nếu bạn mày dám tới, tao cũng sẽ đuổi cổ cô ta ra ngoài!”
Giọng nói của bà ta cực kỳ kiêu căng ngạo mạn.
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng là có nhà họ Dịch đứng sau chống lưng có khác.
Nếu người nhà họ Lâm ai cũng kiêu ngạo như Lý Phượng Cầm thì nhà họ Lâm đã không lụn bại như ngày hôm nay.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: “Nếu bạn tôi… là vị thần y kia thì sao?”
Ngay sau đó, cả căn phòng lặng ngắt như tờ!
Chỉ một lát sau, tiếng cười ngặt nghẽo vang lên không dứt.
Cười to nhất là Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng, bọn họ cười sắp chảy cả nước mắt.
Tuy Lâm Kiều Hân không cười nhưng vẻ khó chịu trong mắt cô đã biến mất hoàn toàn.
Với cô, loại người như Trương Minh Vũ không đáng để thương hại.
Chuyện đã tới nước này mà vẫn còn nói phét được!
Anh khẽ lắc đầu, cảm thấy người nhà họ Lâm đã hết đường cứu chữa.
Mà đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên từ bên ngoài: “Đâm vào!”
Tiếng cười lập tức ngừng lại.
Mọi người giật nảy mình, vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Cánh cửa nặng nề va vào mặt tường đằng sau.
Mấy bức tranh treo tường đều bị xô đổ xuống mặt đất!
Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn cũng vang lên chói tai!
Trương Minh Vũ cau mày nghĩ, Liễu Thanh Duyệt… đến rồi sao?
Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, trông thấy một bóng người cường tráng đứng ở trước cửa, cơ bắp cuồn cuộn vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông đó rất cao, dáng vẻ thô kệch chẳng khác gì Hulk phiên bản thu nhỏ!
Sau khi thấy rõ người tới là ai, người nhà họ Lâm liền tỏ vẻ giận dữ.
Lý Phượng Cầm nheo mắt lại, tức giận quát ầm lên: “Trương Minh Vũ mày giỏi lắm! Không ngờ mày lại có gan bảo bạn mày tới nhà họ Lâm quấy rối!”
“Tao vốn định cho mày bình yên rời đi.
Nhưng mày đã làm vậy thì đừng trách bọn tao trở mặt không nhận người quen!”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt người nhà họ Lâm đều sa sầm lại.
Đối với nhà họ Lâm mà nói, đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn!
Dịch Thanh Tùng nhếch miệng cười lạnh, trào phúng nói: “Bác gái yên tâm, hôm nay cháu cũng không tới đây một mình.
Ai dám bước vào, cháu sẽ khiến kẻ đó bị khiêng ra!”
Lời nói ngạo mạn không gì sánh nổi!
Lửa giận trong mắt Lâm Kiều Hân ngày càng trở nên nồng đậm.
Cô không ngờ bạn của Trương Minh Vũ thật sự đánh tới nhà họ Lâm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...