Chương có nội dung bằng hình ảnh
Quay đầu nhìn lại vừa hay thấy Lâm Tuấn Minh đang mặt mày tức giận đi đến!
Ở sau lưng anh ta, Lâm Diểu mặt đầy lo lắng!
Động tĩnh phía này lập tức thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Anh cả, Trương Minh Vũ đến thì làm sao?"
Trương Minh Vũ sững sờ, không kìm được mỉm cười.
Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nói: "Hôm nay là mừng thọ của ông nội! Tí nữa khách khứa đến đều là người có địa vị trrong xã hội! Trương Minh Vũ đến đây làm gì?"
"Lúc này, em định để Trương Minh Vũ đi ra khiến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt sao?"
Trong giọng nói tràn đầy lửa giận!
Lâm Tuấn Minh không thể nào quên được chuyện tối qua bị đánh! Cả tối anh ta không ngủ nổi!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ là người nhà họ Lâm chúng ta, dựa vào đâu mà không được ra ngoài?"
"Hơn nữa chẳng nhẽ anh cả quên chuyện tối qua rồi sao?"
"Bây giờ Trương Minh Vũ không còn là người khiến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt nữa rồi!”
Trương Minh Vũ nhìn mà trợn tròn mắt!
Nói hay quá!
Lấy cả chuyện tối qua ra nói luôn?
Bất tri bất giác, Lâm Kiều Hân đã đứng về phía Trương Minh Vũ rồi!
Ngay cả việc bảo vệ Trương Minh Vũ cũng trở thành phản ứng theo bản năng rồi!
Trương Minh Vũ mỉm cười, bắt đầu cảm thấy vui vẻ!
Sướng...
Sướng quá!
"Em..."
Lâm Tuấn Minh lập tức nổi giận!
Trong mắt tràn ngập sự ác liệt!
Hô hấp dường như cũng dồn dập hơn!
"Anh cả....”
Lâm Diểu đứng sau khẽ kéo Lâm Tuấn Minh, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Lâm Tuấn Minh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Tối qua kẻ thua là anh ta!
Khi Lâm Tuấn Minh do dự không biết làm thế nào, tiếng động cơ đột nhiên vang lên.
Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, một chiếc Bentley đang từ từ đỗ lại.
Trương Minh Vũ biết, khách khứa bắt đầu đến rồi.
Cửa xe nhanh chóng được mở ra.
Sau khi nhìn rõ được người đến, Trương Minh Vũ không khỏi nhíu mày.
Người xuống xe là hai cha con Dịch Bác Văn và Dịch Thanh Tùng!
Bọn họ cũng đến?
Trương Minh Vũ mỉm cười đầy ẩn ý.
Người nhà họ Lâm chậm rãi tản ra, nhường đường cho khách khứa.
Lâm Tuấn Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía cửa.
Nhiệm vụ của anh ta rõ ràng là tiếp đãi khách.
Lâm Tuấn Minh hàn huyên mấy câu đã có người dẫn cha con Dịch Bác Văn vào trong sân.
Đến giờ rồi.
Không ít xe cộ lần lượt dừng ở cổng đại viện.
Toàn là siêu xe!
Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ còn nhìn thấy không ít bóng dáng quen thuộc.
Lý Tuấn Nhất nhà họ Lý, Hà Gia Hoa nhà họ Hà, còn có Triệu Khoát nhà họ Triệu.
Kẻ địch tụ tập đông đủ rồi.
Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Theo lý mà nói nhà họ Lâm sao có thể kết giao với nhiều gia tộc như thế, mấy gia tộc này sao lại đến đây chứ?
Còn có cả một đống người Trương Minh Vũ không quen biết.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của họ thì không giàu cũng sang.
Nháy mắt đã có một đống người.
Lâm Tuấn Minh vội vàng chào hỏi.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân im lặng đứng bên xem.
Khách đến ngày càng đông, Trương Minh Vũ càng ngày càng lo lắng.
Nếu như hôm nay xảy ra chuyện gì thì sẽ chấn động cả Hoa Châu mất!
Cũng không biết... rốt cuộc là chuyện xấu hay chuyện tốt...
Haizz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, cũng không còn cách nào nữa.
Người nhà họ Lâm ào ào đi ra khỏi nhà, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng bắt đầu đón tiếp khách.
Hai bà nhà cũng bận rộn tiếp khách.
Chỉ có Lý Phượng Cầm im lặng ngồi một bên.
Trương Minh Vũ đột nhiên thấy hiếu kỳ.
Sao Lâm Quốc Cường không về vậy?
Kết hôn nhiều năm như vậy, anh chẳng gặp cha vợ mình được mấy lần.
Mọi người cũng đến khá là đông đủ rồi.
Đại viện nhà họ Lâm cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt, trong sân người đông như kiến.
Ngoại trừ người nhà họ Lâm ra, những người có thể ngồi đều là kẻ chỉ cần đạp một cái là có thể làm rung chuyển cả Hoa Châu.
Lâm Kiều Hân cũng bận rộn rồi.
Trương Minh Vũ ngồi trong góc, im lặng quan sát.
Mấy kẻ địch mạnh đều đến rồi.
Nhưng Trương Minh Vũ không nhìn thấy ai khả nghi cả.
Nhiệm vụ... rốt cuộc bắt đầu từ đâu vậy?
Nhìn mãi, Trương Minh Vũ cũng chẳng kiếm được đầu mối nào.
Cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Nháy mắt đã đến hơn tám giờ bốn mươi phút.
Chín rưỡi buổi tiệc mừng thọ sẽ chính thức được bắt đầu.
Trong lòng Trương Minh Vũ càng ngày càng cảm thấy lo lắng.
Ngay lúc anh đang cảm thấy mờ mịt thì Lâm Diểu đột nhiên chạy qua.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Diểu hơi thận trọng hỏi: "Anh... anh rể, ông nội bảo anh đi qua đó".
Xưng hô này khiến khóe miệng Trương Minh Vũ điên cuồng co giật.
Có điều... vẫn dễ nghe...
Trương Minh Vũ cười nói: "Biết rồi".
Nói xong, liền đứng dậy đi vào dãy biết thự ở tít cuối cùng.
Anh biết, ông cụ Lâm nhất định muốn biết rõ chuyện hôm nay.
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến cửa căn biệt thự.
Vừa mở cửa, bác giúp việc đã đợi sẵn.
Sau khi Trương Minh Vũ đi vào, bác giúp việc liền đóng cửa lại.
Anh ngẩng đầu liền nhìn ông cụ Lâm đang ngồi dựa vào sofa.
Dù sao cũng là tiệc mừng thọ, ông cụ Lâm mặc một bồ độ Tôn Trung Sơn mới.
Mặc dù đã nhiều tuổi nhưng khí chất vẫn còn đấy.
"Minh Vũ, mau qua đây", ông cụ Lâm mỉm cười hiền từ, vẫy tay.
Trương Minh Vũ thầm cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhấc chân, tiến lên ngồi đối diện ông cụ Lâm.
Con ngươi ông cụ Lâm sáng ngời, ông cười nói: "Chắc cháu biết ông gọi cháu đến đây để làm gì đúng không?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Chắc là nhiệm vụ sư phụ giao cho cháu đúng không?"
Ông cụ Lâm gật đầu, không cảm thấy kinh ngạc.
Một lúc sau, ông cụ Lâm cảm thán: "Qua một tháng này, cháu thực sự trưởng thành lên rất nhiều, quyết định của sư phụ cháu... quả nhiên rất đúng".
Ồ?
Quyết định gì vậy?
Mặc dù mỗi vị khách đều có thể dễ dàng đè bẹp nhà họ Lâm, nhưng ảnh hưởng đến cả đất nước thì...
Ông cụ Lâm thở dài: "Kẻ địch của nhà họ Lâm rất nhiều, chúng ta đã ẩn cư nhiều năm, quay về ở ẩn ở thành phố, nhưng vẫn không chạy thoát khỏi bàn tay của bọn chúng".
Bọn chúng?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, trong lòng cũng bắt đầu tò mò.
Ông cụ Lâm nói tiếp: "Chúng ta... haizz, nhà họ Lâm chúng ta cùng với sư phụ cháu có tổng cộng ba kẻ địch, hôm nay nhất định sẽ có một người đến".
"Cụ thể là ai vẫn phải chờ cháu đi điều tra, sư phụ cháu không nói cho ông".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Sư phụ này...
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy hiếu kỳ.
Rốt cuộc là kẻ nào?
Ông cụ Lâm lại thở dài, nói tiếp: "Quan trọng là, hôm nay nhà họ Lâm sẽ gặp họa lớn!"
Cái gì?