Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Nhưng Dịch Thanh Thần không cách nào tìm ra được điểm sơ hở của đối phương.
Im lặng hồi lâu, Dịch Thanh Thần mới lúng búng nói: "Vậy thì... cho anh một triệu?"
Trương Minh Vũ cười lạnh: "Người anh em, anh cho rằng bản thân anh chỉ đáng giá một triệu?"
"Vầy đi, tôi cho anh một triệu, xin tạm cái mạng anh!"
Nói xong, anh lại nhấc tảng đá lên cao quá đầu.
Dịch Thanh Thần đã hoàn toàn luống cuống.
"Đừng... Mười triệu! Mười triệu được chưa?"
Dịch Thanh Thần sốt sắng nói nhanh.
Trương Minh Vũ vẫn chỉ cười lạnh: "Tôi cho anh mười triệu!"
Lần này Dịch Thanh Thần đã cực kì nôn nóng.
Hắn ta vội liếc sang bên gã mập, liên tiếp nháy mắt ra hiệu.
Nhưng gã mập vẫn cứ quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, trông chẳng khác nào một con lợn chết.
Dịch Thanh Thần cắn chặt răng, nóng nảy nói: "Năm mươi triệu! Tôi chỉ có thể chi bấy nhiêu thôi!"
Trương Minh Vũ chau mày, lòng lại bắt đầu tính toán.
Căn cứ theo năng lực của nhà họ Dịch, tuy năm mươi triệu không tính là gì nhưng cũng có thể khiến dòng vốn lưu động nhà họ Dịch giảm mạnh.
Có điều... Anh cảm thấy như vậy còn chưa ăn thua!
Trương Minh Vũ lại nhếch miệng cười, nói thẳng: "Tôi cho anh năm mươi triệu, người anh em, anh không cần mặc cả, tiền trao mệnh nhận luôn đi!"
Nói đoạn, anh lại giơ cao tảng đá lên.
"Một trăm triệu! Một trăm triệu!"
Dịch Thanh Thần điên cuồng la to.
Ngực hắn ta phập phồng kịch liệt.
Mắt Trương Minh Vũ đã sáng rỡ lên.
Quả nhiên... còn có thể ép thêm!
Quan sát kĩ càng lại, anh nhận ra dường như Dịch Thanh Thần cũng đã đến cực hạn rồi.
Trương Minh Vũ chậm rãi ném tảng đá sang một bên, lạnh nhạt nói: "Vậy được, nể tình nghĩa cũ, tôi cho anh một cơ hội lấy tiền chuộc mạng".
"Một trăm triệu, lấy ra đi!"
Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm đã cố hết sức nén cười.
Cơ mặt Dịch Thanh Thần co giật liên tục, hắn ta lúng búng nói: "Người anh em, tôi... tôi ra ngoài chơi nên không tiện mang nhiều tiền như vậy".
"Để tôi về lấy cho cậu, được không?"
Nói xong, mắt hắn ta lại sáng bừng lên.
Đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của hắn ta.
Trương Minh Vũ chỉ cười lạnh rồi nói: "Vậy thì anh đừng về nữa, cứ ở lại đây luôn đi".
Hả...
Dịch Thanh Thần cắn chặt răng, nói: "Người anh em, tôi thật sự không lừa anh, tiền riêng của tôi quả thực chỉ có năm mươi triệu thôi".
"Hiện giờ tôi chuyển hết cho anh ngay, sau đó tôi sẽ thanh lí nốt cổ phần ở công ty nhà họ Dịch chúng tôi, chắc còn chừng ba mươi triệu, xong xuôi sẽ chuyển hết cho anh".
"Còn hai mươi triệu kia, đợi tôi về nhà tìm cách xoay sở kiếm sau, được chứ?"
Trương Minh Vũ trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Thôi cũng được, chỗ anh em với nhau, đành vậy".
Khóe miệng Dịch Thanh Thần đã co giật liên hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...