Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
"Ông mày tới đây chỉ để chơi đàn bà, mày mau cút sang một bên cho ông!"
"Bằng không, chớ trách bọn này không khách khí!"
Dịch Thanh Thần vờ phẫn nộ quát lên: "Mày..."
Nhưng chỉ nói đến đó, không thêm được lời nào.
Hắn ta tỏ vẻ hơi hoảng hốt, lo lắng nói: "Người anh em, anh dẫn hai người đẹp đi mau đi, tôi có thể cầm chân chúng nó một lúc!"
"Ngoài này quá nguy hiểm, thân phận của tôi cũng không đủ để khiến bọn họ kiêng dè!"
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia giễu cợt.
Diễn vụng thế mà cũng dám giở trò!
Nhưng ngoài mặt, anh vẫn tỏ vẻ vô cùng cảm kích: "Được, vô cùng cảm ơn anh Dịch đây, từ hôm nay trở đi, anh chính là người anh em ruột của tôi!"
Dịch Thanh Thần kích động vô cùng.
Nhưng hắn ta không biết, Trương Minh Vũ còn kích động hơn cả hắn ta!
Dịch Thanh Thần tỏ vẻ lo lắng bảo: "Đừng nói nhiều nữa, đi mau đi!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, hô khẽ: "Chúng ta đi thôi!"
Nói xong, anh sải bước chạy thẳng vào trong rừng sâu.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng vội vã bám theo.
Gã mập nổi giận gầm lên một tiếng: "Mẹ kiếp, còn định chạy à? Bắt lại hết cho tao!"
Gã vừa dứt lời, một đám lâu la liền xông lên phía trước.
Dịch Thanh Thần ra vẻ căm phẫn, giận dữ quát: "Có tôi ở đây, đừng mơ đụng đến một sợi tóc của anh em tôi!"
Ngay sau đó, Dịch Thanh Thần đã bị đám lâu la vây chặt.
Trương Minh Vũ quay đầu liếc nhìn, trong đám đông hoàn toàn không thấy bóng dáng Dịch Thanh Thần đâu nữa.
Gã mập dẫn theo một nhóm côn đồ khác đuổi theo bọn Trương Minh Vũ.
Anh nhếch miệng nở một nụ cười lạnh.
Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: "Chúng ta... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trương Minh Vũ cười bảo: "Đương nhiên là tìm chỗ nào rộng rãi chút".
"Hả?"
Hàn Thất Thất ngây người khó hiểu.
Hạ Hâm Điềm thì lại nở một nụ cười tươi tắn.
Chẳng mấy chốc, bọn Trương Minh Vũ đã chạy được một quãng chừng hai, ba trăm mét.
Nơi họ tới lúc này là một vùng đất rộng rãi thoáng đãng.
Trương Minh Vũ chậm rãi dừng bước, quay đầu lẳng lặng đợi đối phương tới.
Gã mập xông xáo chạy trước tiên, mỗi bước chạy, thịt trên người đều rung lên từng chập.
Đám côn đồ sau lưng không ai dám vượt lên trước gã.
Chỉ lát sau, gã mập đã tới trước mặt Trương Minh Vũ.
Đám côn đồ lưu manh cũng lao tới, chia ra vây thành một vòng lớn, quây chặt bọn Trương Minh Vũ vào giữa.
Trương Minh Vũkhông hề sốt ruột lo âu, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Gã mập vịn vào một gốc cây thông, chật vật thở hổn hển.
Phù! Phù! Phù!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...