Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Thật lạ lẫm…

Mãi lâu sau, anh mới dừng nhìn cô ta, bất đắc dĩ hỏi: “Cô lại tới đây làm gì?”

Hàn Thất Thất buồn bực đáp: “Tôi chán thôi. Bố tôi còn bắt tôi dẫn anh về, giữ anh ở lại nhà tôi bằng được…”

Trương Minh Vũ không khỏi cảm thấy bất lực.

Rốt cuộc Tô Mang có thân phận gì mà có thể khiến Hàn Thiên Hoa biến thành như vậy…

Cô ta lại cất giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Tôi tới ăn chực anh đấy”.

Anh lại kinh ngạc nhìn cô ta.

Thầm nghĩ sắp mở chi nhánh mới rồi, hay là lần này giao cho cô ta phụ trách việc thiết kế cho cả khách sạn luôn?

Hai mắt anh chợt sáng rực. Anh nhếch miệng cười nói: “Chưa ăn đâu. Cô tới đúng lúc lắm, hôm nay để tôi mời cô một bữa!”


Hàn Thất Thất nhíu mày, nghiêm túc nói: “Vô duyên vô cớ đối tốt với tôi, không phải kẻ gian cũng là phường trộm cướp”.

“Nói đi, anh lại có ý đồ gì với tôi hả?”

Trương Minh Vũ giật thót tim.

Chuyện này mà cũng nhìn ra được sao?

“À… ha ha, tôi thì có thể có ý đồ gì với cô được cơ chứ? Tôi chỉ muốn mời cô một bữa thôi mà”.

Anh lúng túng cười gượng.

Cô ta vẫn nghi hoặc chất vấn: “Anh tốt bụng vậy cơ à?”

Anh giận dữ lườm cô ta, cố tình tỏ vẻ chính trực nói: “Không ăn thì thôi, tôi càng tiết kiệm được tiền”.


Nghe thấy thế, cô ta lập tức hưng phấn hẳn lên: “Thế này mới đúng chứ! Đương nhiên là tôi phải ăn rồi! Khó khăn lắm đồ keo kiệt nhà anh mới chịu bỏ tiền ra đãi, sao tôi lại có thể từ chối được?”

Đồ keo kiệt…

Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

Hàn Thất Thất lại nói tiếp: “Nhưng mãi anh mới chịu mời tôi một bữa, chắc là sẽ không ăn ở khách sạn của anh nữa đấy chứ?”

Anh bật cười bảo: “Địa điểm tuỳ cô chọn!”

“Được!”

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi khách sạn.

Ngoài trời đã dần sẩm tối.

Hàn Thất Thất lái xe tới nên anh ngồi ghế phụ cạnh cô ta.

Thoắt cái, cô ta đã lái xe rời đi.

Mười phút sau, chiếc xe chầm chậm đỗ lại dưới một chiếc đèn nê ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui