Chương có nội dung bằng hình ảnh
Một giây sau, Hà Gia Hoa gập người hộc ra một ngụm máu tươi, máu phun cả lên mặt cửa sổ thủy tinh.
Thân thể hắn từ từ ngã xuống.
Trời đất!
Tất cả lại một lần nữa hít hà thật mạnh.
Hà Gia Hoa đã bị... tức đến hộc máu ngất xỉu.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười một tiếng.
Phó hội trưởng Chu cười cười, nói: "Gọi xe cứu thương đi".
"Tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá hôm nay đã kết thúc, trân trọng kính mời quý vị cuối tuần sau lại tới".
Nhưng bên dưới không một ai động đậy.
Mọi người lập tức dồn mắt nhìn về phía Vương Vũ Nam.
Vương Vũ Nam đã nổi tiếng!
Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng bất chợt bừng sáng, cẩn thận ghi nhớ gương mặt Vương Vũ Nam vào đầu.
Nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành được không, cần phải dựa vào hợp tác này rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta về thôi".
Nói xong, anh quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Đáy mắt Vương Vũ Nam cũng đã lấp lóe ánh sáng.
Tuy không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng cô ấy có thể hiểu được một việc, Trương Minh Vũ đã dùng một giá rất thấp để mua lại tòa nhà kia.
Vương Vũ Nam di chuyển, đám người bên dưới cũng bắt đầu ào ào di chuyển.
Để tránh mặt, Trương Minh Vũ đã đi trước, để Vương Vũ Nam đi ra sau.
Sau khi Vương Vũ Nam bước ra, mọi ánh mắt đều tụ tập lại chỗ cô ấy.
Lâm Kiều Hân bước lên trước tiên, khách khí nói: "Thưa cô, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của cô không?"
Vương Vũ Nam sửng sốt, đột nhiên bị nhiều người có quyền có thế như vậy đối xử tôn kính, lòng cô ấy cũng thấy rất mất tự nhiên.
"Được!"
Vương Vũ Nam khách khí cười cười rồi để lại số điện thoại của mình.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, cô ấy cũng nhanh nhẹn rời khỏi đó.
Lâm Kiều Hân càng thêm hưng phấn, cô nghiêm túc và thận trọng cất số điện thoại kia đi.
Vương Vũ Nam nhanh chóng rời khỏi đó, ngồi vào chiếc Mercedes màu đen.
Trương Minh Vũ đã ngồi trong xe.
Long Tam lái xe đi luôn.
Vương Vũ Nam vẫn còn đang ngơ ngẩn như chưa hoàn hồn.