Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Không phải nhóm người mặc đồ đen.
Mà là...
Long Tam và Long Thất.
Ầm!
Ầm ầm!
Chẳng mấy chốc, những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên dữ dội.
Vô cùng chói tai.
Toàn bộ mặt đất chấn động kịch liệt.
"A!"
Những tiếng hét đau đớn hòa lẫn vào nhau.
Đám người mặc đồ đen kia...
Bay loạn đầy trời.
Trong mắt Trương Minh Vũ sáng lên vẻ hào hứng.
May mắn thay...
Anh đã dẫn theo Long Tam và Long Thất.
Nếu không thì...
Rầm rầm rầm!
Lại một loạt tiếng nổ vang lên.
Đám người mặc đồ đen đã xuống như rạ.
Cả con đường chìm trong khói bụi mịt mù.
Thật lâu sau...
Khói bụi tan đi.
Cẩn thận quan sát...
Lúc này, Trương Minh Vũ thấy tất cả người mặc áo đen đều đã ngã xuống đất.
Đến cả cơ hội giãy giụa cũng không có, chết sạch.
Chỉ còn một vài người ở trong rừng cây, nhanh chân chạy thoát.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Thế này… là kết thúc rồi sao?
Bịch bịch!
Đột nhiên lại có vài âm thanh va chạm nặng nề vang lên.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhìn kỹ mới nhận ra đó là những người đàn ông mặc đồ đen vừa mới trốn thoát.... đã bay ngược trở lại!
Rơi vào trong đám đông một cách nặng nề!
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác.
Một vài chiến sĩ cũng hoàn toàn choáng váng!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngay sau đó, có hai bóng người đang từ từ đi ra khỏi khu rừng.
Thật bất ngờ vì đó là Long Tam và Long Thất.
Trương Minh Vũ cười toe toét.
Có cảm giác tự hào không thể nào giải thích được!
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ cũng đến sao?
Tám chiến sĩ sững sờ một lúc, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích!
Được cứu rồi!
Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh...
Chỉ nhìn thấy những người đàn ông mặc áo đen hồi nãy đều đã ngã gục.
Nhưng vẫn còn một vài tên cầm cung tên lén lút ở rải rác trong khu rừng!
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Đứng ngây ra đó làm gì, bắt người đi!
Tám chiến sĩ nhanh chóng tỉnh táo lại!
Ngay sau đó, trong đôi mắt của mỗi người trong số họ đều ngập tràn ánh lửa.
Xông vào rừng cây!
Long Tam là Long Thất lặng lẽ biến mất.
Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: “Anh cẩn thận thật, vậy mà lại bảo họ tới đây”.
Không thể không nói, thực sự đã giải quyết được rắc rối lớn!
Trương Minh Vũ cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng tôi giúp đỡ sếp Tần không phải cần nghiêm túc hơn nhiều sao?”
Tần Minh Nguyệt tức giận trợn mắt.
Bịch bốp.
Chẳng mấy chốc trong rừng vang lên tiếng đánh nhau ác liệt.
Trương Minh Vũ cười tinh nghịch.
Không lâu sau, tám chiến sĩ áp giải mấy người mặc áo đen còn lại trở về.
Bắt giữ toàn bộ!
Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Mấy người này xử lý như thế nào đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...