Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Đi theo chúng sẽ được an toàn.
Ầm ầm ầm!
Nhiều tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên.
Từng nhóm chiến sĩ ngã xuống.
Giờ chỉ còn hơn mười mấy chiến sĩ kề sát nhóm người đồ đen là vẫn an toàn.
Chẳng mấy chốc, đám người đồ đen lại ùa lên.
Lúc này...
Chiến sĩ không còn là đối thủ của bọn chúng nữa.
Tần Minh Nguyệt vội vã chạy tới.
Advertisement
Trương Minh Vũ cau mày, hỏi: "Sao bọn chúng còn có lựu đạn để dùng?"
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Do bọn chúng tự chế đạo đấy, cẩn thận”.
Tự chế tạo?
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mơ hồ.
Chẳng mấy chốc, nhóm chiến sĩ đã rơi vào thế bí.
Chỉ còn lại bảy, tám người!
Nhưng bên đám người kia còn lại hơn ba mươi người.
Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng gọi: "Mau tới đây, xe bên này an toàn”.
Dù sao đám người Thần Ẩn cũng trên xe.
Chiến sĩ nghe vậy lập tức rời khỏi trận chiến, nhưng bị đám người đồ đen quấn lấy không buông.
Chẳng mấy chốc, nhóm người mặc đồ đen đã phá hỏng con đường.
Trương Minh Vũ cau mày.
Các chiến sĩ liên tục tháo chạy.
Trong nháy mắt, đã lùi được một khoảng khá xa.
Người áo đen quát lớn một câu: "Rút lui”.
Trương Minh Vũ cau mày.
Không ổn.
Đám người mặc đồ đen nhanh chóng lui về phía sau.
Tám chiến sĩ trợ trọi giữa đường.
Sự sốt ruột cũng hiện rõ trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Lại ném lựu đạn?
Trong lòng của tám chiến sĩ cũng không còn hy vọng gì.
Tên thủ lĩnh cười chế giễu, nói: "Ném”.
Tim Trương Minh Vũ siết lại.
Một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Tần Minh Nguyệt.
Chiến sĩ... không còn ai nữa?
Cơ thể của tám chiến sĩ không thể kiềm chế nữa, run rẩy kịch liệt.
Không còn đường lui.
Nhưng…
Chờ đợi một lúc lâu, kẻ ném bom vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người đều sững sờ.
Đôi mắt của tám chiến sĩ tràn đầy nghi ngờ.
Đột nhiên, hai bóng người đứng dậy từ bụi cỏ gần đó.
Người đồ đen thở phào nhẹ nhõm.
Tới rồi.
Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên một tia lo lắng.
Nhưng…
Hiện giờ, cô ta không thể làm gì được.
Tám chiến sĩ đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực, họ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, lựu đạn đã được ném ra.
Người mặc đồ đen phấn khích lạ thường, đôi mắt sáng rực đầy châm chọc.
Trương Minh Vũ bật cười.
Thấy vậy, Tần Minh Nguyệt càng bối rối hơn.
Cười cái gì?
"Mau chạy đi!"
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên.
Là người mặc đồ đen quát.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngẩng đầu nhìn lại...
Lúc này mọi người mới phát hiện quỹ đạo của lựu đạn hình như... không đúng lắm.
Vậy mà đang ném về phía người mặc đồ đen?
Hả?
Tần Minh Nguyệt ngây người.
Ánh mắt của tám chiến sĩ cũng tràn đầy hoang mang.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Khoảnh khắc hai người đứng dậy, Trương Minh Vũ đã nhận ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...