Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Anh nhanh như chớp thu lại tầm mắt đầy chột dạ.
Lâm Kiều Hân đi đến.
Ngay sau đó, một hương thơm theo làn gió quấn quanh Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cố gắng dời sự chú ý.
Trong đầu Trương Minh Vũ đang tràn đầy những hình ảnh mê người...
Sau đó, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Thay đồ đi, đến giờ đi ngủ rồi”.
Trương Minh Vũ cười lúng túng.
Làm tư thế muốn đứng dậy...
Lâm Kiều Hân hoài nghi hỏi: “Sao anh lại đi? Thay ở chỗ này cũng được mà”.
Hả...
Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ bất lực.
Thay đồ ngay tại đây ư?
Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt, nói: "Anh cho rằng em thích nhìn anh hả?"
Nói xong, cô quay đầu nhìn sang một bên.
Nghịch điện thoại.
Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.
Anh... không có ý này mà...
Tiếp đó, trong lòng Trương Minh Vũ lại dâng lên cảm giác kiên định.
Tại sao...
Lần nào cũng là anh ngại ngùng?
Anh là một người đàn ông trưởng thành...
Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ.
Phù!
Trương Minh Vũ gấp gáp hít thở thật sâu, khắc hai chữ này vào trong đầu.
Nhớ kỹ!
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu cởi quần áo.
Trên mặt Lâm Kiều Hân lộ ra vẻ kỳ quái.
Cũng không liếc nhìn.
Nhịp tim của Trương Minh Vũ cũng tăng nhanh, gương mặt cố gắng bình tĩnh.
Nhưng động tác tay lại cực nhanh.
Chẳng mấy chốc, anh đã thay đồ ngủ xong.
Trương Minh Vũ ngồi dậy muốn đặt quần áo lên ngăn tủ ở bên cạnh Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Để em giúp anh”.
Dứt lời, cô cầm lấy quần áo bỏ qua.
Rất tự nhiên.
Trương Minh Vũ thấy thế lại mỉm cười.
Vẫn là một người vợ tốt?
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nằm xuống.
Lâm Kiều Hân yên lặng nằm đó.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, nhưng trong phòng bị bao phủ bởi một mùi hương lạ...
Thật lâu sau, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh... đi tắt đèn đi”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lúc này anh mới nhận ra đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tại sao em không đi?"
Thật khó để có chủ đề nói chuyện.
Không nói chuyện, quá ngượng ngùng.
Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt, nói: "Em… không muốn đi”.
Ài…
Trương Minh Vũ bất lực.
Thật lâu sau, anh mới trả lời: "Được”.
Nói xong, anh đứng dậy đi đến vị trí công tắc.
Đúng là... kẻ hủy diệt cuộc nói chuyện.
Cạch!
Đèn đã tắt.
Bên ngoài trời nhiều mây nên sau khi tắt đèn căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Chậc…
Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra sự bất lực.
Mò mẫm đi về phía trước.
Sau đó, anh dựa vào cảm giác tiến đến bên giường.
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Em ở đâu?"
Lâm Kiều Hân giật mình.
Nhanh chóng phản ứng lại anh, nói: "Anh đi thêm một chút về bên trái, là có thể ngồi xuống rồi”.
Bên trái?
Trương Minh Vũ nhanh chóng bước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...