Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc!
Cứ thế... khiến bà Chương chịu thua thiệt sao?
Ánh mắt ba bố con Lục Thiên Long đầy vẻ sốt sắng.
Rối rít liếc nhìn bà Chương!
Bà Chương nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt u ám như có thể vắt ra nước!
Vậy mà lại...
Hừ!
Bà Chương lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Không biết tôi có vinh hạnh tham gia lễ cắt băng khai trương không?"
Nói xong, trong mắt bà ta lóe lên vẻ lạnh lùng!
Hả?
Mọi người đều ngơ ngác.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên là được, chỉ là... lát nữa có khả năng không đủ chỗ ngồi”.
"Bà Chương... e rằng phải đứng nghe”.
Nói xong, anh cười toe toét.
Ừng ực!
Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.
Những lời này... quá ác!
Để bà Chương đứng...
Toàn bộ Tĩnh Châu có thể tìm ra ai như vậy nữa không?
Cơn giận của bà Chương cũng nhanh chóng bùng phát!
Cuối cùng, bà ta thấp giọng nói: "Được, đứng thì đứng!"
Nói xong, bà ta bước tới trước!
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bà Chương này vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?
Nhìn lại, vừa lúc thấy bà Chương lấy điện thoại di động ra.
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Nếu đã như vậy thì hôm nay một lưới bắt hết luôn!
Trương Minh Vũ cười nói: "Ông Lục mời vào trong, đứng ở bên ngoài không hay lắm”.
Lục Thiên Long cau mày!
Đường đường là gia chủ nhà họ Lục nhưng lúc này... lại có cảm giác căng thẳng!
Thằng nhóc này...
Hừ!
Lục Thiên Long hừ một tiếng, nhấc chân bước vào, theo sát sau là anh em Lục Chính Đình và Lục Chính Minh.
Dù sao... bà Chương cũng đã đi vào!
Bây giờ nhà họ Lục có thể trở mình được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bà Chương!
Chẳng mấy chốc, mọi người đã vào công ty.
Đám đông người xem trợn mắt há mồm, không ai có ý định rời đi.
Dù sao lát nữa chắc chắn sẽ còn kịch hay!
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Lại làm phiền cô rồi”.
Tần Minh Nguyệt liếc mắt nói: "Không cần khách khí, dù sao anh cũng có thể diện lớn”.
Ờ...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, trong đôi mắt đẹp lại hiện lên vẻ phức tạp.
Nếu cô có thể giúp thì tốt biết mấy, Trương Minh Vũ sẽ không cần nợ ơn nghĩa của người khác.
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Sao cô không ở lại tham gia lễ cắt băng khai trương luôn?"
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Được đấy”.
Nói xong cô ta xoay người bước vào công ty.
Hả?
Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ anh tưởng rằng cô ta sẽ không đồng ý.
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười toe toét.
Anh xoay người lại.
Lúc này mới nhận ra đám nhân viên của tập đoàn Chu Thị vẫn đang chấn động nhìn anh.
Đôi mắt của Trần Thắng Nam lấp lánh ánh sao!
Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hơi phức tạp.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Anh vừa định lên tiếng.
Chợt có tâm thanh ô tô rú ga vang lên.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Quay đầu nhìn lại, mới thấy những chiếc xe đủ kiểu dáng đang từ từ lái đến.
Xe chở người, xe chở hàng nườm nượp.
Nối đuôi nhau tạo thành một con rồng dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...