Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Tiếng hét cực kỳ bi thương lại vang lên.
Nghe mà khiến người ta tê cả da đầu.
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Đau đớn vậy cơ à? Vừa đúng ý mình!
Bây giờ như thế, vừa lúc lại trút được cơn giận.
Trương Minh Vũ không do dự nữa, sải bước rời đi.
Một lúc sau Trương Minh Vũ đã đến đại sảnh.
Trong lúc đó, không ít y tá và bác sĩ mặc blouse trắng chạy lên tầng.
Trương Minh cong môi cười.
Sảng khoái.
Sải bước đi về phía trước, bóng người kiêu ngạo của Tần Nguyệt Minh đập vào mắt.
Trương Minh nhếch môi nói: “Xong việc, chúng ta có thể đi được rồi”.
Tần Nguyệt Minh ngạc nhiên hỏi: “Nhanh thế à?”
Trương Minh Vũ phấn khích nói: “Cô không nghe thấy tiếng hét kia sao?”
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn.
Tần Nguyệt Minh nhướng mày hỏi: “Tiếng của Dạ Thập Nhị à?”
Trương Minh Vũ gật đầu mạnh.
Cảm thấy vui sướng.
Cuối cùng cũng trả được mối thù này.
Tiếc là Trương Minh Vũ không nhìn thấy sự đau đớn của Dạ Thập Nhị.
Lâm Kiều Hân cũng không thấy được.
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới chậm rãi nói: “Thuốc này… quả thật có tác dụng”.
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Đồ tốt!
Cũng may hai tờ giấy viết tên thuốc vẫn còn.
Sau này… có thể có thể dùng đến?
Ngay sau đó, hai người quay lại trong xe.
Lái xe rời đi.
Trương Minh Vũ tựa vào trên ghế, trên môi vẫn là nụ cười đó.
Mặc dù đã từng giết người.
Nhưng… trong lòng chỉ còn lại sự vui mừng.
Dạ Thập Nhị… đáng chết!
Điều đáng tiếc duy nhất là… không nhìn thấy cảnh tượng này…
Đột nhiên điện thoại vang lên.
Số điện thoại lạ.
Lúc này…
Trương Minh Vũ ấn vào phím kết nối.
Giọng y tá đó vang lên: “Alo? Anh là người lúc nãy sao?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Y tá đó hả?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”
Cô y tá khiếp sợ nói: “Người đó... Người đó... chết rồi!”
Chết rồi hả?
Nhanh vậy sao?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại chết?”
Y tá đang rất hốt hoảng nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là... chỉ là... chết rất thảm!”
“Tất cả bác sĩ đều tới, nhưng vẫn không cứu được!”
Rất thảm à?
Trương Minh Vũ cười nói: “Không sao đâu, có lẽ là báo ứng”.
Dù sao cũng không điều tra ra được, chuyện này không thể liên lụy tới cô y tá.
Dẫu sao... anh đã lợi dụng cô ta.
Báo ứng?
Y tá trầm tư một lát, nói: “Chuyện này... không thể nào...”
Kỳ lạ đến vậy sao?
Cuối cùng, cô y tá cũng không nói gì thêm.
Điện thoại cúp máy.
Tần Minh Nguyệt thờ ơ liếc nhìn, lẩm bẩm nói: “Lợi hại, làm được việc lớn lại còn chiếm được trái tim của cô gái bé bỏng?”
Chậc...
Trương Minh Vũ hậm hực liếc nhìn, nói: “Trái tim của cô gái bé bỏng gì chứ, vừa nãy lợi dụng người ta mới có thể bỏ thuốc được”.
Tần Minh Nguyệt phớt lờ.
Không lâu sau, chuông điện thoại reo lên.
Từ đầu đến cuối, Tần Minh Nguyệt không nói lời nào.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ nghi ngờ.
Ngay sau đó, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Phía bên bệnh viện đã báo án, lát nữa người của chúng ta sẽ tới xử lý”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...