Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Long Tam đâu rồi?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì, trưởng khoa Bạch đã chuyển họng súng tới vị trí của hai người trên mặt đất!
Lông tóc toàn thân anh đều dựng ngược hết lên!
Hai người đang ở trên mặt đất trống trơn, không có một nơi để né tránh!
Trưởng khoa Bạch nở nụ cười lạnh lẽo: “Xả thân cứu người đẹp có ý nghĩa gì? Cậu cũng chỉ có thể chết chung với cô ta thôi!”
Ông ta nhe răng cười phá lên!
Ngón tay lại dí vào cò súng!
Con mẹ nó!
Trương Minh Vũ cố nén cơn đau đang giằng xé, ôm chặt Lâm Kiều Hân vào trong ngực che chắn cho cô!
Nhắm mắt chờ vận mệnh tới!
Một giọt nước mắt long lanh lăn xuống gò má của cô!
Bấy giờ cô mới kịp lấy lại tinh thần.
Cô muốn giãy giụa thoát ra nhưng toàn thân lại bị Trương Minh Vũ ép chặt xuống dưới sàn!
Cô ngơ ngác nhìn gương mặt anh đang gần trong gang tấc.
Nhưng một lúc sau vẫn chưa nghe thấy tiếng súng vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt ngẩng đầu dậy.
Anh giật mình phát hiện trưởng khoa Bạch đã bị người ta nhấc bổng lên từ bao giờ! Khẩu súng trong tay ông ta đã biến mất!
Đây là…
Anh mừng rỡ nhận ra bóng lưng rắn rỏi kiên nghị ấy!
Long Tam tới rồi!
Mặt mũi trưởng khoa Bạch đỏ phừng phừng vì khó thở!
Trước mặt ông ta là ánh mắt tràn đầy sát khí của Long Tam!
Người ông ta run bần bật, ánh mắt hãi hùng!
Tới tận lúc này ông ta mới cảm thấy hối hận khôn xiết!
Nhưng tất cả mọi chuyện… đều đã quá muộn!
Rầm!
Tiếng va đập nặng trịch vang lên.
Cơ thể của ông ta bị ném mạnh xuống nền đất!
Đầu ông ta vẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh!
Hự!
Xung quanh lại vang lên một tràng hít khí lạnh.
Đám người đứng vây xem phía xa xa đều đã sợ ngây người!
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi, cơ thể đang gồng cứng lên hoàn toàn thả lỏng, vô thức nằm hẳn xuống.
Nhưng anh lại quên mất Lâm Kiều Hân vẫn đang bị mình đè ở phía dưới.
Anh vừa nằm sấp xuống, môi đã dán vào gương mặt của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...