Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Tô Mang khoanh tay trước ngực, mỉm cười đắc ý: "Không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay chúng ta, mà còn chẳng mất chút công sức nào!"
"Có được công ty này rồi, chúng ta có thể nắm giữ được tất cả tin tức tình báo trong nước!"
Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên!
Lợi hại thế sao?
Lần này nhặt được bảo vật rồi à?
Nhưng...
Trương Minh Vũ chần chừ nói: "Nhưng công ty này là do Âu Dương Triết thành lập, chúng ta dùng được chứ?"
Tô Mang vỗ ngực, kiêu ngạo nói: "Giao cho chị ba đi, cấu trúc công ty có đó rồi, chỉ cần thay nhân viên thành người của chúng ta thôi!"
Trương Minh Vũ lập tức hào hứng.
Nếu như có thể...
Tô Mang cảm thấy kích động.
Một lúc sau, Tô Mang mới lên tiếng: "Chị biết em có nhiều điều muốn hỏi, hỏi đi, nếu trả lời được, chị sẽ trả lời em".
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, vội vàng nói: "Cô Âu Dương Tĩnh này là ai vậy?"
Tô Mang từ từ nói: "Âu Dương Tĩnh là cháu gái của Âu Dương Thanh Tùng, không cùng một dòng với Âu Dương Triết, nhưng mục đích của họ đều như nhau".
“Âu Dương Thanh Tùng?”
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Tướng quân lần trước!
Đúng rồi, ông ta cũng là sự uy hiếp rất lớn.
Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghiêm trọng.
Kẻ địch quá nhiều.
Tô Mang giải thích tiếp: "Bây giờ Âu Dương Thanh Tùng đang trong giai đoạn thẩm tra, không thể đi ra giải quyết nhà họ Lâm".
"Nhưng ông ta không muốn Âu Dương Triết thành công".
"Vậy nên bảo Âu Dương Tĩnh đến".
Trương Minh Vũ hiểu ra!
Rốt cuộc nhà họ Lâm có gì mà có thể khiến một gia tộc lớn như nhà Âu Dương để ý vậy?
Cả Thần Ẩn nữa...
Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Vậy tại sao chị không để người áo đen đánh bọn Âu Dương Triết?"
Tô Mang bất lực nói: "Không đánh lại, bọn họ có kẻ rất mạnh bảo vệ".
"Kẻ bảo vệ họ là người do đích thân gia chủ nhà Âu Dương phụ trách quản lý".
"Người đó không thể giúp bọn họ xử lý một số việc, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ".
"Hả?”
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Tại sao?"
Tô Mang từ từ giải thích: “Bởi vì chuyện nhà họ Lâm liên quan đến việc lựa chọn gia chủ tiếp theo của nhà Âu Dương, vậy nên chuyện này như một bài kiểm tra của Âu Dương Triết và Âu Dương Thanh Tùng".
Thì ra là vậy?
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ra.
Vậy nên nhất định rất phiền toái.
Không đánh lại...
Trương Minh Vũ ngẩng đầu, cười nói: "Đúng rồi chị ba, người áo đen kia làm gì thế?"
Tô Mang mỉm cười đắc ý, nói: "Không thể nói".
Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ cứng đờ lại.
Thần bí như vậy...
Không nói thì không nói!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ duỗi tay nói: "Vậy không còn vấn đề gì nữa”.
Anh cũng hiểu đại khái mọi chuyện rồi.
Tô Mang ngừng cười, nghiêm túc nói: "Em trai, bây giờ lại có thêm Âu Dương Tĩnh, em nhất định sẽ gặp nguy hiểm".
"Sắp tới em phải cẩn thận đó".
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Tô Mang lại dặn dò: "Còn cả nhiệm vụ chị giao cho em nữa, em nhất định phải hoàn thành".
"Tốt nhất bây giờ em nên hoàn thành ở Hoa Châu, đầu tiên nắm chắc mối quan hệ làm ăn ở đây".
"Như vậy, sẽ tiện cho sự phát triển của em".
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Nhiệm vụ này... đâu có dễ hoàn thành...
Haizz...
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng đáp: "Em biết rồi chị ba".
Tô Mang gật đầu nói: "Không được chậm trễ, chị phải nhanh chóng xử lý vụ Âu Mông cho em".
"Em mau mở rộng các mối quan hệ làm ăn đi".
Trương Minh Vũ gật đầu: "Được, chị vất vả rồi chị ba".
Anh biết.
Tô Mang sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Bây giờ cô ấy chỉ toàn giúp anh.
Tô Mang cưng chiều xoa đầu Trương Minh Vũ, cười nói: "Em trai ngốc khách khí với chị làm gì?"
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Em biết, nhưng... vẫn hơi hổ thẹn".
Tô Mang cười xấu: "Không cần hổ thẹn, đợi mọi chuyện kết thúc, em báo đáp chị ba là được!"
"Ví dụ... dùng thân báo đáp?"
Hả...
Trương Minh Vũ nghe thấy vậy khóe miệng liền co giật.
Lại là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...