Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Ngay sau đó, ánh mắt bọn họ đều như cứng lại.
Ba người nhanh chóng tiến vào trong sảnh.
Người đi đầu là một ông lão.
Người này tóc đã hoa râm, mặc bộ đồ xa hoa kiểu Tôn Trung Sơn.
Mặc dù đã có tuổi nhưng phong thái vô cùng trác tuyệt.
Hử?
Trương Minh Vũ nhíu mắt nhìn kĩ.
Đây là...
Đáy mắt Tần Minh Nguyệt cũng lóe lên một tia khẩn trương và căng thẳng.
Ông già kia đi vào, cất giọng khàn khàn già nua: "Cậu Âu Dương, cậu cho gọi lão già này tới là có chuyện gì cần à?"
Thái độ của lão ta vô cùng cung kính.
Song giọng nói của người này vẫn lộ một tia ngạo nghễ hơn người.
Âu Dương Triết thoáng nhướng mày, cười nói: "Ông Đỗ, ngài chính là cựu cục trưởng của toàn Hoa Châu này".
"Nhưng hôm nay cục trưởng Tần đây công nhiên bao che tội phạm, ông xem, nên xử lí thế nào đây?"
Trời!
Anh ta vừa dứt lời, đám đông quanh đó đã hít hà thật mạnh.
Quả nhiên đúng là người đó!
Là người từng ngồi ở vị trí cục trưởng Hoa Châu hai chục năm.
Cuối cùng, còn trở thành cục trưởng toàn tỉnh Thiên.
Hiện giờ tuy đã về hưu nhưng quyền thế trong tay vẫn cực cao.
Tần Minh Nguyệt khe khẽ giải thích mấy câu cho Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ lập tức hiểu ngay.
Ông già này chính là bố của Đỗ Vạn Quốc, cục trưởng tỉnh Thiên.
Thảo nào nhìn quen thế.
Đám đông lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt.
Tình huống này, để xem hai người phản kháng ra sao.
Vương Vũ Nam cũng bối rối.
Đỗ Nam Thiên cười lạnh, nói: "Thế à? Cục trưởng của Hoa Châu chúng ta lại dám làm loại chuyện xấu xa dơ bẩn như thế sao?"
"Cục trưởng Tần, tôi cho cô một cơ hội, xử lý chuyện này đúng theo phép công cho tôi".
"Bằng không, vị trí này, cô đừng ngồi nữa".
Lão ta lên tiếng, khí thế cực kì hùng hậu.
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng một tia căng thẳng và nặng nề.
Vụ này, khó giải quyết đây!
Âu Dương Tĩnh nghe nói vậy, lòng cũng ảo não không thôi.
Sao từ đầu mình không nghĩ tới lão già này nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...