Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Sau đó, họ nhanh chóng thấy được Long Tam đang đặt chân lên bàn...
... Tay còn đang thong thả buộc giày.
Bấy giờ họ mới phát hiện, miếng vải kia... chính là tất của Long Tam!
Ọe!
Gã đeo kính lập tức gập người nôn khan.
Khẩn cấp ói chiếc tất ra, trông gã ta vô cùng chật vật.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Hình như anh ta không thể ra lệnh nhỉ".
Gã đeo kính hằm hằm nhìn Trương Minh Vũ đầy tức giận, quát to: "Đuổi hết người..."
Bốp!
Không kịp nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt mệnh lệnh của gã ta.
Mấy cái răng bay lên không trung...
Thế này...
Đám đông lập tức trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn diễn biến quá mức kịch liệt này.
Thật quá điên cuồng!
Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười nhẹ.
Tưởng tôi không dẹp yên được các người?
Một giây sau, gã đeo kính đã ngã vật ra đất.
Âu Dương Tĩnh híp mắt giận dữ.
Tay Trương Minh Vũ này... quả là khó đối phó.
Nhưng chỉ giây lát sau, Âu Dương Tĩnh đã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng quát lớn: "Ranh con, dám đánh nhân viên đang chấp hành nhiệm vụ của chúng tôi à?"
"Anh có biết hậu quả sẽ thế nào không?"
Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Tôi tấn công khi nào? Nãy giờ tôi vẫn ngồi đây mà..."
Muốn giở trò vô lại, anh đây không thiếu chiêu!
Âu Dương Tĩnh hít sâu một hơi, quát lên: "Người kia không phải là người của anh sao?"
Trương Minh Vũ ra vẻ bất đắc dĩ, cười nói: "Ấy, không nên nói năng lung tung nhé, tôi không quen biết người kia đâu".
Anh...
Âu Dương Tĩnh hổn hển tức tối, ngực phập phồng kịch liệt.
Đám đông quanh đó đã phục sát đất.
Thật đúng là... vô địch!
Vương Vũ Nam vô cùng đắc ý, mắt sáng rực lên.
Cô ấy kiêu hãnh nhìn về phía đối thủ.
Một lát sau, Âu Dương Tĩnh mới lạnh lẽo quát to: "Anh tưởng rằng làm như vậy thì tôi không xử lí được anh chắc!"
Trương Minh Vũ chau mày.
Nói vậy là có ý gì? Vẫn còn chiêu bọc hậu?
Ngay sau đó, Âu Dương Tĩnh phẫn nộ nói: "Người đâu, báo cảnh sát cho tôi".
Mọi người quanh đó lại một lần nữa trợn tròn mắt.
Ác đến vậy sao?
Trương Minh Vũ lại chỉ nhếch miệng, nở nụ cười giễu cợt.
Đáy mắt Âu Dương Tĩnh đã bừng lên tia lạnh lẽo.
Nếu sớm biết thế này thì đã chuẩn bị cẩn thận mới tới, nhưng cô ta thực sự không ngờ Trương Minh Vũ lại khó chơi đến mức này.
Sảnh tiếp khách lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Gã đeo kính lập cập đứng dậy, ánh mắt phừng phừng lửa giận.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Đám đông quanh đó đều nhịn không được phải âm thầm lắc đầu.
Lúc này, bọn họ đều đã nghiêng về phía Trương Minh Vũ, nhưng...
Cảnh sát tới rồi.
Trương Minh Vũ dù lợi hại đến đâu thì có thể làm gì được cảnh sátđây?
Vương Vũ Nam cũng thoáng lo lắng, nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Không ổn rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...