Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trương Minh Vũ không chú ý.
Vô cùng tò mò.
Không biết Hàn Thất Thất rốt cuộc định làm gì?
Nghĩ mãi mà chẳng tìm được manh mối gì.
Một lúc sau, cửa mở ra.
Hàn Thất Thất mỉm cười đưa mọi người đi xuống.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu.
Nhưng sau lưng mọi người không có ông cụ Lâm.
Ông cụ tỉnh rồi sao?
Mọi người đi xuống lầu.
Hàn Thiên Hoa khách khí mỉm cười: "Ông Lâm, tôi đã thăm xong rồi, chúng tôi không làm phiền mọi người nữa".
Hả?
Lâm Quốc Phong đờ đẫn nói: "À... ừ, vậy... tôi tiễn mọi người".
Mọi người bối rối.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy hoang mang!
Đi... luôn sao?
Mẹ nó...
Hàn Thất Thất mỉm cười dí dỏm.
Nháy mắt với Trương Minh Vũ.
Sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
Hừ...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Mọi người vội vàng đi ra ngoài, ông cụ Chu và Tần Minh Nguyệt cũng có trong số đó.
Người nhà họ Lâm đều chạy ra tiễn.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Còn có cả Lâm Tuấn Minh mặt mày dữ tợn ngồi trong góc.
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, trợn tròn mắt há hốc mồm.
Chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra!
Mẹ nó...
Lâm Kiều Hân cũng hoang mang.
Có điều cảm giác này nhanh chóng biến mất.
Dù mục đích là gì, hôm nay... anh cũng cảm thấy hả giận rồi!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thật thà nói: "Hay là... cô đi xem xem ông nội tỉnh chưa?"
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Cô bước nhanh lên lầu.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Tuấn Minh.
Lửa giận trong mắt Lâm Tuấn Minh bùng lên!
Tên chết tiệt này!
Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng thèm quan tâm.
Lâm Tuấn Minh hít sâu một hơi.
Cậu cứ đợi đấy!
Mắt anh ta lóe sáng.
Một lúc sau, anh ta quay người đi ra khỏi biệt thư.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Tính cách kiểu này đúng là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...