Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Lát sau, Long Thất mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn cậu Minh Vũ có ý tốt. Nhưng mà… chúng tôi vẫn nên canh chừng xung quanh thì hơn”.
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt: “Hai người cứ giả làm khách ngồi cạnh chúng tôi là được. Như thế chẳng phải càng dễ bảo vệ chúng tôi hơn sao?”
Long Thất do dự: “Chuyện này…”
Anh lập tức thúc giục: “Được rồi, đừng chần chừ nữa, mau vào đi”.
Long Tam và Long Thất liếc mắt nhìn nhau.
Đều rất kích động!
“Được!”
Cuối cùng, hai người họ đồng thanh đáp lại một tiếng.
Anh bật cười sảng khoái.
Tâm trạng cực kỳ vui vẻ!
Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, rảo bước đi vào trong quầy hàng.
Long Tam và Long Thất cũng chen người vào trong.
Thoắt cái bọn họ đã đi sâu vào quầy hàng.
Món ngon gì cũng có!
Bụng Lâm Kiều Hân réo liên tục, hai mắt cô sáng bừng lên!
Anh cười bảo: “Cô xem muốn ăn cái gì”.
Cô vội vàng gật đầu đáp lại.
Trông giống như một cô bé mới lớn.
Anh cũng cười.
Đêm nay thực sự rất ấm áp.
Nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến!
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày!
Nhìn qua bên đó.
Mới phát hiện ra một người đàn ông trung niên đang nhanh chóng đi đến.
Trên mặt toàn là ý cười.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cảm thấy... ông chủ này có hơi quen.
Lâm Kiều Hân rất cảnh giác.
Ông chủ kích động nói: "Hai vị lại đến rồi!"
"Lần trước hai vị đã giúp tôi một việc lớn đó".
"Hôm nay nhất định phải để tôi mời khách!"
Ông ấy vừa nói vừa duỗi tay ra tóm lấy cổ tay Trương Minh Vũ!
Vô cùng nhiệt tình.
Lâm Kiều Hân sững sờ, nói: "Á... ông là ông chủ bán hàng rong lần trước!"
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ cũng nhớ ra.
Lần trước khi đi ăn cơm, đây là ông chủ bị bắt nạt.
Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ khách khí quá rồi".
Nói xong liền quay đầu hỏi Lâm Kiều Hân: "Cô muốn ăn không?"
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...