Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể thế nào, kiếp nạn này rốt cuộc cũng qua rồi.

"Chị!"

Tần Minh Kiệt nôn nóng hô lên một tiếng.

Anh ta vội vã xông tới.

Tần Minh Nguyệt thong thả nói: "Chị không sao, nhưng sao em lại tới đây?"

Tần Minh Kiệt thấy thế mới thở phào, đáp: "Chị gặp nguy hiểm như vậy, sao em có thể bỏ mặc không tới?"

"Bố cũng bảo em tới đây".

"May quá, may mà chị không sao".

"Nhà họ Âu Dương chết tiệt kia!"

Chửi mắng xong, anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên tức giận.

Mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe sáng.


Tần Minh Kiệt chợt nhăn mày, hỏi: "Người này là..."

Vừa nói, anh ta vừa nhìn về phía Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi..."

Nhưng anh còn chưa dứt câu, Tần Minh Nguyệt đã cắt đứt: "Bạn chị".

Bạn?

Tần Minh Kiệt thoáng kinh ngạc nhìn Trương Minh Vũ.

Người bình thường... là không thể đến gần Tần Minh Nguyệt được đâu!

Anh ta đưa mắt quan sát một lượt.

Hình như... trông cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt nhỉ?

Quan sát xong, Tần Minh Kiệt mới bình thản nói: "Cảm ơn anh".

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.


Anh không quá để ý thái độ của người này.

Tần Minh Nguyệt nôn nóng nói: "Đi mau thôi, nếu mọi người đã tới đây thì nhà họ Âu Dương bên kia hẳn cũng đã phát hiện được".

"Chắc chắn bọn họ không chịu ngồi yên đâu".

Tần Minh Kiệt gật đầu thật mạnh, ra lệnh: "Lên xe!"

Vừa nhận được lệnh, đám người đi theo chuẩn bị lên xe rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, mọi người chợt nghe thấy có tiếng động cơ từ xa vọng lại.

Hả?

Trương Minh Vũ nhăn mày.

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng trở nên căng thẳng.

Xa xa, một đoàn xe Jeep sơn màu rằn ri đang chầm chậm trờ tới.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Chẳng mấy chốc, đoàn xe kia đã lại gần rồi dừng hẳn.

Cửa xe mở ra.

Một đám cảnh sát mặc quân phục màu đen đi xuống.

Đếm sơ phải chừng bốn, năm mươi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui